Âm thanh Nhĩ Đông Thần chưa dứt, chop mũi Tất Hạnh Trừng đã chua xót, cô không khóc thương, nhưng vô cùng cảm động, liên quan đến tình cảm của người thân, là cô không có gánh nặng.
Thấy mắt cô mở lớn, cắn môi dưới, tiết lộ một tia kích động, Nhĩ Đông Thần đoán phía sau tên của cô còn một câu chuyện rất cảm động.
"Vậy còn cô? Tên của cô là người nào đặt?"
"Cũng như anh, là ba tôi đặt." Tất Hạnh Trừng hít sau một hơi, bình phục cảm giác của mình, "Chẳng qua ba tôi không có ý kiến sáng tạo như ba anh, theo tộc phổ, chữ lót của tên là 『 hạnh 』, tên là 『 Trừng 』, bởi vì chỗ lần đầu tiên ba mẹ tôi hẹn hò là bên hồ nước, cho nên, tên Tất hạnh Trừng từ đó mà có." Nếu như tên của cô cũng có hàm ý đặc biệt, có lẽ cô cũng sẽ kiêu ngạo, cố tình trùng âm, thật là làm cho cô khóc không ra nước mắt.
"Tên của cô cũng rất có ý nghĩa kỉ niệm." Anh cười, cô có ba mẹ thật đáng yêu, bởi vì cô hình như cũng thừa hưởng sự đáng yêu này, đơn giản vài ba lời là có thể chọc cho anh vui vẻ.
"Xã trưởng, anh thật đúng là dịu dàng." Thật ra thì cô cũng vẫn dùng"Có ý nghĩa kỷ niệm" để an ủi mình, mới có thể khống chế được việc muốn đi đổi tên.
Không biết được nếu như hiện tại cô đem máy chụp hình đang treo ở cổ của xã trưởng khẽ quấn, xã trưởng có thể tức giận hay không? Bỗng nhiên Tất Hạnh Trừng có một ý tưởng bộc phát, nhưng đây chỉ là cô tùy tiện suy nghĩ thôi, cô dĩ nhiên không có can đảm tùy tiện trêu cợt xã trưởng.
Cô đến nay còn cho anh là người đàn ông dịu dàng? Nhĩ Đông Thần âm thầm bất đắc dĩ than thở, anh thực ra không có tốt như cô nói.
Anh không thể không tức giận, là lười phải phải nổi giận với những đối tượng mù quáng theo đuổi kia; không thích thấy người khác bị thương, cũng không phải lòng dạ yếu mềm, chỉ là không muốn chịu đựng tâm tình thất vọng của người khác; anh không phải Liễu Hạ Huệ, đối với việc nhuyển ngọc ôn hương chủ động dâng tận miệng có thể giữ được phong độ sao, chỉ là anh chơi quá chán ngán rồi, vừa lúc uể oải mà thôi.
Anh không thể cố tạo ra sự nghi ngờ với hình tượng hoàn hảo, lại sợ cố ý giải thích, gây chuyện không tốt sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của cô đối với anh.
Nhưng anh thừa nhận, anh đối với cô có cảm tình, cho nên ý nghĩ quan tâm của cô, bất luận hai người cơ hội thuận lợi phát triển hay không, anh cũng không muốn lưu lại trong cô vết nhơ nào.
"Mới vừa xem cô chụp hình, tôi có ý tưởng khác." Muốn cùng cô chia sẻ, cũng muốn thuận tiện nói sang chuyện khác, "Dưới bóng cây đại thụ, ánh sáng thực sự nhu hòa, nhưng cô có nghĩ ánh sáng phản quang khi chụp chưa?"
"Phản quang?"
"Ừ! Đứng ở chỗ này, từ góc độ này mà chụp ngược ánh sáng." Anh trước tiên thay cô đứng tại vị trí đó.
Tất Hạnh Trừng cùng anh song vai đứng, lại khiến cho ánh mặt trời chiếu vào mắt mở không ra, Nhĩ Đông Thần thấy thế buồn cười, "Đứa ngốc! Muốn thấy máy chụp hình từ ống kính à!"
Nhận lấy máy chụp hình của cô, anh thường tìm góc độ của máy cho cô, sau đó điều chỉnh vòng sáng cùng độ nét, động tác cả anh thuần thục, lại khiến Tất Hạnh Trừng không tự chủ nhìn đến thất thần, cho đến khi thấy âm thanh của nút play, cô mới giật mình tỉnh lại.
Cô vừa làm cái gì? Hồ Quan Lực cũng là trai đeph hiếm thấy, lúc chụp hình cũng có sức quyến rũ đặc biệt, ánh mắt của cô cũng không dao động, như cũ vững vàng tập trung trên máy chụp hình? Cũng giống nhau cầm máy ảnh, sao tầm mắt của cô lúc này lại không dời được Nhĩ Đông Thần?
Đơn giản như làm mẫu ở trường, Nhĩ Đông thần đem máy chụp hình vật quy nguyên chủ, không biết là kỹ thuật chưa cao, vẫn không yên lòng, Tất Hạnh Trừng thế nào cũng không tìm được góc độ của anh.
Nhìn cô ảo não suy nghĩ muốn bứt tóc, Nhĩ Đông Thần bất giác mỉm cười, tốt bụng đi tới phía sau nàng, từ phía sau lưng cầm lấy đôi tay đang cầm máy ảnh của cô, dẫn dắt cô tìm kiếm góc ảnh mà anh đề nghị.
"Thùn thùng, thùng thùng!" Không cách nào phân biệt thanh âm của người nào phát ra, Tất Hạnh Trừng cảm thấy trái tim của cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu cô liên tục báo hiệu không ngừng, trừ lần đó ra, toàn bộ kịp thời.
L*иg ngực xã trưởng cũng quá rộng đi! Cô ở trong lòng anh chỉ chiếm chừng phân nửa. . . . . .
Xã trưởng cùng nhiệt độ cơ thể anh cùng một dạng, ấm áp, nóng một chút. . . . . .
Hô hấp của xã trưởng nóng bỏng hơn, phun phía sau tai cô, làm hại đại não của chủ nhân nó. . . . . .
Biết rõ Nhĩ Đông Thần chỉ là tốt bụng, nhưng ngay cả một cỗ tà niệm cô cũng không ngăn nổi, không cách nào dừng nghĩ được hành động đơn thuần của bọn họ rất thân mật?
Rung động hoặc chân tình. . . . . . âm thanh của đám bạn tốt vang vọng trong đầu cô, giờ khắc này Tất Hạnh Trừng bừng hiểu ra.
Lúc trước cô thuyết phục những ý tưởng hiện ên trong đầu mình, cái gì"Ngược đãi cuồng mới mê luyến hai mặt" , "Chỉ có đơn thuần tiếp xúc" , "Chỉ là thục nữ tiếc tâm ý anh hùng " . . . . . . cô đây là tự tát vào mồm mình rồi !
Thảm, Tự mình gieo họa không thể sống !
Chỉ là, thích liền thích, cùng lắm thì không có gì, dù sao người thích xã trưởng cũng không chỉ mình cô, cô cũng không cần sợ , nếu như hôm nay cô xem trọng chính là người đàn ông lạnh lùng, cô mới lo lắng sau này mắt mình có vấn đề hay không!
Nhưng mà chỉ đúng là thầm mến mà thôi, Hồng Hồng cũng thầm mến tên khốn Đường Trụ Cánh kia thật nhiều? Thầm mến liền thầm mến, cũng không mất đi chút thịt nào, cô cần gì phải khẩn trương!
Rõ ràng nhìn thẳng lòng mình xong, cô tự nói với mình"Trời sinh voi sinh cỏ" .
Khi giấu giếm tình cảm càng càng nhiều, cô an ủi mình, thật ra thì cần là hội viên sơ cấp của "Đông Thành", so với các tiền bối điên cuồng kia, trình độ Tàu Hỏa Nhập Ma cô còn cách một đoạn
Hôm nay cô đặc biệt cầm máy chụp hình mà lần trước Nhĩ Đông Thần hào phóng cho mượn đến trả, nghe quản gia nói anh đang trong phòng sửa ảnh, cô vô ý quấy rầy, xin quản gia chuyển giúp đồ, dựa vào lễ tiết thông thường cô vẫn nên truyền đến anh một mẩu tin ngắn.
Trước máy vi tính, Nhĩ Đông Thần vừa sửa hình, vừa cùng hai an hem nhà Chúc gia tám trên skype, nhìn thấy điện thoại di động có tin nhắn, anh vội vàng xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy quản gia đang tiễn Tất Hạnh Trừng ra cửa.
Anh thở hồng hộc, đừng nói khiến tất Hạnh Trừng sợ hết hồn, ngay đến quản gia được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng thấy anh mất đi hình tượng thong dong vốn có.
Tại sao phải chạy gấp như thế? Đối diện với hai cặp mắt nghi hoặc, Nhĩ Đông Thần cũng không nhịn tự hỏi, bọn họ dường như ngày ngày đều gặp mặt, anh cần gì đặc biệt chạy xuống đây tiễn khách?
"Tôi đang sửa hình, muốn cùng đi nhìn không?" Được rồi, anh thừa nhận, biết cô tới, anh liền muốn nhìn thấy cô; gặp mặt, anh lại không hi vọng cô rời đi nhanh như thế.
"Tôi. . . . . ." Tất Hạnh Trừng vốn định khách sao từ chối nhã nhặn, thấy anh vội vàng điều chỉnh hô hấp lại bình thường, làm cho khóe miệng cô ngưng lại, trái tim không khỏi xôn xao, "Được rồi! Vậy tôi sẽ ngồi lại một chút."
Đi tới phòng Nhĩ Đông Thần, Tất Hạnh Trừng âm thầm kêu hỏng bét, cô mới nghĩ lại hạn chế tần số tới đây, giống như là đi lại trong phòng bếp nhà mình, lúc này lại ngồi trong phòng của anh, sớm biết trong phòng này anh dùng máy tính để sửa hình, cô cũng không quyết định ngồi lại thêm một chút!
Thời gian này ba mẹ ở nhà nhìn tám giờ đúng, nếu như bọn họ biết con gái tùy tiện đồng ý vào phòng của đàn ông, có thể một cước đá bay cô? Xã trưởng có thể nghĩ cô là người phụ nữ không có tự trọng không? Không đúng, cô trông giống như một tiểu nam sinh, xã trưởng chắc là chưa bao giờ coi cô là phụ nữ?
Một đống câu "Có thể hay không" trong đầu Tất Hạnh Trừng ào ào đánh tới, Nhĩ Đông Thần vừa sửa ảnh, vừa cùng tán gẫu cũng cô những ký xảo sửa hình, hoàn toàn không phát hiện sự bất đồng trong cô.