Chương 17: Anh nhịn nhục
"Chúng ta cũng biết, từ trước đến nay Khấu Kiệt tiên sinh luôn nổi danh bởi tác phong lịch sự nho nhã. Bắt đầu gầy dựng sự nghiệp từ năm mười tám tuổi cho đến nay, thời gian chưa đến ba năm, tập đoàn Khấu thị đã nằm trong danh sách tám tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước, và đứng nhất nhì toàn thành phố. Tính đến thời điểm hiện tại, tập đoàn Khấu thị và Dương thị không thể phân thắng bại…” Người chủ trì vẫn tiếp tục huyên thuyên giới thiệu sơ lược về Khấu Kiệt…..
Khấu Kiệt nghe thấy câu ‘nổi danh bởi tác phong nho nhã lịch sự’, liền trở nên bối rối. Mình thật sự muốn bộc phát sao? Hình tượng để vào đâu? Nếu người khác biết tính khí của mình nóng nảy bộp chộp? Nổi giận trước công chúng? Sau khi biết tin, bệnh tim của ông nội có thể tái phát hay không? Không thể, mình chỉ có ông nội là người thân duy nhất, có được hay không đây?
Gì thì gì, mình phải nhẫn nhịn! Khấu Kiệt điều chỉnh lại hơi thở, l*иg ngực không ngừng phập phồng lên xuống, khó thật, muốn bình phục nhanh chóng đúng là không dễ dàng.
"Xin mời tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị của chúng ta, Khấu Kiệt tiên sinh lên khán đài phát biểu. Trình bày một chút về định hướng tương lai cho thành phố D của chúng ta! Hoan nghênh!” Người chủ trì hô to lên một tiếng.
Khấu Kiệt bĩu môi, nhìn Yến Hoài.
Mà lúc này Yến Hoài lại nhìn Khấu Kiệt với ánh mắt sắc như dao.
Anh nhẫn nhịn! Khóe miệng Khấu Kiệt run lên, co quắp mấy phen!
Khấu Kiệt đưa mắt về trước, mẹ nó, tại sao lại là mình lên? Người khác trông thấy thì phải làm thế nào? Chết tiệt! Thật sự phải lên sao? Hay là tìm lý do nào đó chuồn đi một chút?
"Xin mời tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị - Khấu Kiệt tiên sinh lên khán đài phát biểu.” Người chủ trì kia không thể làm gì khác hơn là nói thêm câu nữa.
Khấu Kiệt chỉ có thể đứng lên, kéo áo sơ mi xuống thấp một chút, em nó chứ, vốn dĩ là kéo không tới. Làm sao lại như thế này!
Nhắm mắt. . . . . . Khấu Kiệt sải bước đi lên, tốc độ cực nhanh!
Giống như đang ở trong một cuộc thi đi bộ, hai cái chân di chuyển thoăn thoắt.
Chẳng mấy chốc, đã lên đến trên đài cao.
Đưa một màn đáng xấu hổ ấy về phía những người ngồi bên trên.
Cũng may, mọi người không mấy để ý đến chỗ ẩm ướt trên mông của Khấu Kiệt. Chỉ tập trung vào vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn của anh.
Hắc hắc, quyền lợi của trai đẹp chính là như vậy, gương mặt dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, mà không phải ở trên mông.
Khấu Kiệt ôm tâm lý may mắn, cười cười trong lòng.
Nhưng, mấy người phụ nữ ngồi trên đài cao cũng đang cười trộm.
Tâm tình của Khấu Kiệt hơi dãn ra, trong nháy mắt, nụ cười nở rộ trên môi, thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.
Hiệu ứng của trai đẹp? Yến Hoài nhìn mấy cô mê trai dưới khán đài, lại đưa ánh mắt về phía Khấu Kiệt.
Giữa đôi hàng chân mày của anh dường như lóe lên ánh hào quang rực rỡ, tựa như ẩn chứa một loại ma lực kỳ lạ, khiến người ta nhìn không rời mắt.
Toát mồ hôi.
Yến Hoài hoàn hồn, chóng váng, thế nào mà mình cũng giống như mấy cô kia mất rồi!
Khấu Kiệt hướng về phía mọi người, khom lưng cúi chào, nụ cười vẫn nở trên môi khiến người xem cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lắng nghe giọng nói đầy truyền cảm, bắt đầu trình bày ý tưởng của mình một cách chậm rãi.
Với những lời giải thích sâu sắc và độc đáo như vậy, tất cả mọi người không ngừng gật đầu tán thành. Mà lúc này Yến Hoài cũng nhìn Khấu Kiệt, quên mất ban đầu mình muốn trêu chọc anh ta, chỉ lẳng lặng ngồi nghe anh nói.
Thời gian cũng không còn nhiều lắm, Khấu Kiệt kết thúc câu nói cuối cùng.
"Tôi tin rằng dưới sự dẫn dắt của thị trưởng – Yến Hoài.” Khấu Kiệt dời tầm mắt lên người Yến Hoài, mà lúc này, Yến Hoài nghe anh nhắc đến tên mình, cũng đưa mắt về phía Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt thấy vậy, hướng về phía cô khẽ cười một tiếng, lại dời tầm mắt nhìn xuống mọi người bên dưới: “Thành phố D của chúng ta sẽ ngày càng phồn vinh thịnh vượng! Cám ơn!" Nói xong, Khấu Kiệt khom lưng cúi đầu chào.
Giữa tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người, Khấu Kiệt sải bước thật nhanh xuống bên dưới, vẫn chưa quên rằng cái mông của mình còn đang ướt đẫm.
Đáng ghét, thiếu dạy dỗ!
Thấy ghế ngồi vẫn còn ươn ướt, nhưng, Khấu Kiệt cũng không thể không ngồi xuống – bây giờ không có lý do gì để đổi chỗ, trước đó anh đã nói rõ ràng, hội nghị lần này được tổ chức rất chu đáo.
Người xưa vẫn dạy rằng ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’ - khổ mà không nói được, vào lúc này, Khấu Kiệt đã ướt quần mà lại còn ngồi lên băng ghế ướt - khổ càng thêm khổ! (QA: ướt càng thêm ướt =)))
Ngay lúc ấy, Yến Hoài nhìn thấy sắc mặt khó chịu của anh, trong lòng cũng cảm thấy có chút không nỡ.
Một đấng mày râu, vào lúc này lại bị người ta cười nhạo như vậy.
Nhưng, hình như bây giờ không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi?
Yến Hoài bĩu môi, nghĩ thầm, cùng lắm là sau này không đùa như thế nữa.
Khấu Kiệt móc điện thoại di động ra, thấy Thương Truy Ý đang giục mình ra ngoài.
Khấu Kiệt làm như một tên ăn trộm, len lén nhìn bao quát toàn hội trường một chút. Sau đó, xác định không có mấy người để ý đến mình mới phóng nhanh như mèo ra ngoài.
Nhoẻn miệng cười, hướng về phía những người đang nhìn mình gật đầu một cái, Khấu Kiệt dùng hết sức giấu mông của mình vào trong bóng tối, chỉ sợ có ai đó trông thấy bộ dạng quẫn bách của anh.
Cuối cùng cũng ra khỏi trung tâʍ ɦội nghị, Khấu Kiệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy nhanh về phía nhà vệ sinh đã hẹn với Thương Truy Ý từ trước.
Vừa đi vào, đã trông thấy Thương Truy Ý đang ngồi đợi ở đó, căn phòng vệ sinh này cũng không tính là lớn, mũi hương dễ ngửi như có như không. Mà trước mặt Thương Truy Ý còn là một chiếc bàn thượng hạng, ghế ngồi cũng cực kỳ đắt giá. Xem ra, Thương Truy Ý kia sắp biến nơi này thành biệt thự riêng của nhà anh ta rồi.
Bên cạnh là một bộ âu phục vừa mới mua, và lúc này đây, Thương Truy Ý đang say sưa thưởng thức ly Louis XIII, vẻ mặt hết sức hưởng thụ. (QA:ngồi toilet uống rượu, phong cách mới =]])
"Thế nào? Người kia dám trêu ghẹo Khấu thiếu gia của chúng ta?" Thương Truy Ý đặt ly rượu lên bàn, chậm rãi nhấc đầu lên, nhìn Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt liếc Thương Truy Ý một cái, đưa tay túm lấy bộ âu phục, vội vàng chui vào một gian phòng riêng. Truyện chỉ được đăng tải tại dienanlequydon.
Thương Truy Ý cũng không để ý, tiếp tục uống Louis XIII.
Cuối cùng, Khấu Kiệt cũng thay đồ xong, ra ngoài, thấy Thương Truy Ý vẫn còn ngồi đây uống rượu, liền đưa tay đoạt lấy cả bình Louis XIII.
Đột nhiên dốc vào hai cái, sau đó Khấu Kiệt mới mở miệng: “Điều tra tất cả những thông tin trước đây của Yến Hoài cho mình. Nhất là người đàn ông bên cạnh cô ấy. Cho cậu thời gian năm ngày.”
"Sao vậy?" Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt một chút: “Cậu yêu Yến Hoài thật rồi hả? Để ý đến người đàn ông bên cạnh cô ấy như vậy?”
"Chuyện không liên quan đến cậu.” Khấu Kiệt liếc xéo anh, có yêu hay không? Hình như không phải chuyện của cậu ta? Nhưng, mình thật sự có cảm giác với cô ấy hay không? Thôi, Khấu Kiệt xua tan ý nghĩ trong đầu, nhét chai Louis XIII vào trong tay Thương Truy Ý: “Cậu cho rằng mình sẽ làm như thế nào?” Khấu Kiệt hướng con mắt hơi nhiễm màu xanh lam về phía Thương Truy Ý: “Hả?”
"Ha ha ha!" Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt, uống cạn ly Louis XIII đang cầm trong tay, cầm bình rượu quơ qua quơ lại trước mặt Khấu Kiệt: “Cậu có biết Louis XIII chết như thế nào không?”
"Ngày 14 tháng 5 năm 1643, bởi vì cưỡi ngựa rơi xuống nước, dẫn đến viêm phổi mà chết." Khấu Kiệt không cần suy nghĩ, lập tức nói ra ngay.
"Xem ra cậu vẫn nhớ rõ bài học lịch sử đấy!" Thương Truy Ý khẽ nhếch môi cười: “Cưỡi con ngựa của cậu cho tốt, ngàn vạn lần đừng rơi xuống nước!"
Cậu ta, đang nhắc nhở mình phải đề phòng cẩn thận?
Khấu Kiệt không nói gì, đi một mạch ra ngoài.
Thương Truy Ý nhìn theo Khấu Kiệt, khẽ thở dài một cái.
Khấu Kiệt quẹo qua góc tường, đi qua từng hành lang một, hướng về phía phòng hội nghị.
Nhưng, ngay đoạn hành lang cuối cùng, đã có một người đang chờ anh.
"Khấu Kiệt.” Giọng nam trầm lắng, cùng với chiếc mắt kính đen gần như che khuất già nửa gương mặt của anh ta.
Khấu Kiệt nghe thấy thế, chợt ngẩn ra.
~Hết Chương 17~