Mở đầu
Sau buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Hồng Lực, các cấp quản lý vẫn tiếp tục bàn luận, các chủ đề ngày càng quan trọng, bí mật.
Không còn cách nào khác mà, vì các quản lý của công ty đều là tinh anh trong giới, họ khó có thể bỏ qua tâm trạng căng thẳng để vui đùa, dĩ nhiên muốn chơi đùa không lo nghĩ thì chỉ có ở nhà. Huống chi hiện tại mèo chó lẫn lộn, lỡ như bị chuốc say nói linh tinh hoặc nằm lại ngoài đường thì thật là khó coi!
Ba giờ sáng, trong phòng bao của một câu lạc bộ sang trọng có chế độ hội viên, ngay từ đầu đã nghe thấy những lời mơ hồ.
"....Khâu, Khâu tổng, tới nào, tiếp tục nào ~"
"Tiếp thì tiếp, ai, ai.... sợ...." Lời nói chưa hết đã nghe tiếng ngáy vang lên thay.
"Tôi không có say, uống thêm chục ly nữa cũng không có vấn đề gì..."
Nữa giờ sau, dần dần, những lời say trong gian phòng cuối cùng cũng bị tiếng ngáy thay thế.
Trên bàn đá cẩm thạch có một đống chén bát bày la liệt, mà một đám tinh anh bình thường chỉnh tề sắc bén cũng đang nằm ngổn ngang vắt vẻo trên ghế sa lon.
Ở một nơi khác trong phòng, một người đàn ông cao gầy bưng ly rượu tựa vào trước khung cửa sổ sát đất, nhìn theo ngoại hình sáng sủa bên ngoài, đây cũng là một người hiểu rõ phong tình.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang cẩn thận tỉ mỉ, nhưng dáng vẻ và ánh mắt lại cực kỳ lười biếng, anh giống như một con báo đêm, luôn nhẹ nhàng thong dong như đang hưởng thụ bóng đêm.
Bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa, sau đó một bàn tay trắng nõn mãnh khảnh đẩy cửa vào phòng, đầu tiên bước vào là một đôi giày cao gót và đôi chân thon dài xinh đẹp, sau đó là một bộ váy bó sát làm tôn thêm dáng người lung linh.
Bước vào là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ lạnh lùng quyến rũ. Người phụ nữ đứng sau mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cô chỉ thị họ, đưa những quản lý đang say kia hoặc nâng, hoặc đỡ, hoặc chống hay khiêng ra khỏi gian phòng, chuẩn bị đưa họ về nhà một cách an toàn.
Đợi đến khi vị quản lý cuối cùng cũng được đưa ra ngoài, cô đứng tại chỗ đợi mấy giây, mới nhẹ nhàng mở miệng, "Anh đang suy nghĩ à? Không làm phiền nữa". Hơi khom người định rời đi.
"Thư ký Lệ."
Cô xoay người quay trở lại. "Vâng"
Lúc này người đàn ông đứng trước cửa sổ mới nghiêng người đi tới, anh có gương mặt đẹp đến mức có thể huênh hoang, từ "khôi ngô tuấn tú" không đủ để diễn tả sức hấp dẫn của anh, nói anh là trời sanh tướng đào hoa, tin chắc rằng sẽ không có người phản đối, nhưng giữa hai lông mày vô cùng khí phách của anh lại là một đôi con ngươi quá lạnh, tuy đẹp nhưng cũng rất khó gần.
Trì Diệu Hi đi từng bước về phía Lệ Mộng Hằng, mùi rượu trên người anh theo từng bước chân càng gần thì càng rõ ràng, anh đi tới trước mặt cô, hơi cúi đầu nhìn. "Thư ký Lệ, bất cứ khi nào nhìn cô xử lý mọi chuyện đều cảm thấy thật tốt, chỉ huy bình tĩnh, nhịp điệu lưu loát, giống như là chuyện gì giao cho cô tôi cũng có thể an tâm".
Cồn trong người lên men, bước chân Trì Diệu Hi lảo đảo một cái, ngay trong lúc đó Lệ Mộng Hằng liền đưa tay vịn anh.
"Cẩn thận".
Người lãnh đạo trực tiếp của cô có định lực mạnh hơn thể lực rất nhiều, vì vậy thoạt nhìn thấy anh say ba phần, nhưng thật ra anh đã say hơn rất nhiều so với vẻ bên ngoài, cộng thêm bình thường không có việc gì anh sẽ không nói nhiều, cô đến gần mới biết anh say.
"Một tuần không có thư ký Lệ, rất nhiều chuyện xử lý không thuận lợi". Anh nhíu đôi mày rậm, "Không thể tưởng tượng đến một ngày cô không ở bên cạnh giúp tôi một tay, sẽ thành bộ dạng gì". Anh vừa nói, liền thấy đầu có chút choáng váng, thật là đã say, say đến mức bình thường là một người đỉnh thiên lập địa như anh cũng muốn phóng túng bản thân một chút, dựa một cái vào trợ thủ đắc lực của mình.
Cảm nhận được anh giao toàn bộ sức nặng cơ thể cho mình, Lệ Mộng Hằng cảm thấy hơi hạnh phúc cùng chua xót trong lòng, khoảng cách gần sát như vậy cũng chỉ có vào thời điểm này sao?
Một lát sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng," Thư kí có năng lực tốt rất nhiều, cho dù có ngày tôi không có ở đây, thư ký mới cũng sẽ rất nhanh bắt kịp tiến độ của anh"
Người nhà của cô đều sống ở Mỹ, lúc đầu là do ông bà ngoại thương cô, khi cha mẹ di dân đã thuyết phục để cho cô ở lại đi học, cho đến khi học hết trung học cô mới sang Mỹ, mà bốn năm trước ông ngoại qua đời, bà ngoại sinh bệnh, cô mới trở lại chăm sóc bà, cũng vì vậy mà cô thường hay gom ngày nghỉ lại để có thể về thăm người nhà ở Mỹ.
Tiệc cuối năm lúc nãy cô cũng có uống qua một chút, nhưng cô đã hết sức hạn chế, không uống quá ba ly bia, bởi vì cô biết mình không thể phóng túng, phía sau còn có việc phải xử lý, cô biết rằng hôm nay chắc chắn sẽ có người say, cô phải đưa họ về nhà an toàn.
Không biết từ lúc nào ánh mắt của cô bắt đầu luôn đặt ở trên người cấp trên? Mới đầu cô còn cho là bởi vì mình là thư ký, cô phải luôn để mắt để có thể nhanh tay xử lý tốt bất kỳ công việc nào, bởi vì cần, nên đương nhiên cô phải để ý nhất cử nhất động của cấp trên, phải suy đoán chính xác nhất suy nghĩ của cấp trên, mãi về sau lúc cô phát hiện mình không chỉ đơn thuần là vì công việc mới chú ý Trì Diệu Hi, thì cô đã để ý đến tâm tình của anh, lúc anh đắc ý tâm tình của cô cũng vui vẻ, lúc anh không vui tâm tình của cô cũng xuống thấp theo....
Cô để ý mỗi câu anh nói với cô, có lúc chẳng qua chỉ là một câu ca ngợi bâng quơ, tâm tình của cô ngày đó liền như ngày trời trong nắng ấm, hay là một câu trách cứ nhẹ thì tâm tình của cô cũng sẽ nổi gió kéo mưa.
Trì Diệu Hi thích gì, không thích cái gì cô đều thuộc như lòng bàn tay, chắc là do cuộc sống của đại thiếu gia từ lúc ra đời làm anh rất tùy hứng, chưa bao giờ chịu ủy khuất chính mình, một chút cũng không chấp nhận, có thể nói tính tình này làm người bên cạnh rất mệt mỏi!
Anh không uống cà phê có vị chua, uống Latte phải cho thêm nửa chén Espresso, này còn chưa hết, Đại thiếu gia như anh chỉ uống cà phê do cô pha, không uống cà phê do đại lý bán; ăn dưa hấu anh chỉ ăn dưa vàng, không ăn dưa đỏ; trứng chần nước sôi chỉ ăn sáu phần chín, phần rìa lòng trứng phải vừa chín tới, sữa tươi thì chỉ uống sữa bò hơn nữa phải là loài tốt nhất.... Cô hiểu rõ anh như lòng bàn tay, chỉ cần một ánh mắt, một động tác của anh là cô có thể đoán được tám, chín phần ý định của anh.
Lúc cô biết mình đã quá phận, bỏ qua thời cơ phòng bị tốt nhất, thì loại cảm xúc có tên "Động tâm" lặng lẽ được tạo thành, vì vậy cô bắt đầu những ngày thầm mến.
Người khác luôn nói cô là một thư ký vạn năng, người hiểu rõ Trì Diệu Hi nhất không phải ai khác ngoài cô, nghe thấy những lời như vậy chỉ làm cô muốn thở dài.
Nhẹ nhàng dựa vào người cô, nghe mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về Lệ Mộng Hằng phảng phất quanh mũi Trì Diệu Hi, khiến cho anh một loại cảm giác an tâm cùng tin tưởng. "Cô là người không ai có thể thay thế được, cho dù là ai ở bất kì vị trí nào, người khác có cố gắng mấy cũng làm thế nào có thể thay thế được? Một khi đã trở thành dạng người này, chỉ có kẻ khác phải nghe lời mình.... ách! Như vậy rốt cuộc có được hay không?"
Ngày cả oán thầm cũng có thể nói ra dễ dàng như vậy, đủ biết anh đã rất say, bất quá cô cũng không cần trả lời, anh luôn là người có chủ kiến, trong những tình huống có tính uy hϊếp đến anh, anh không loại bỏ thì cũng sẽ bài trừ. Lệ Mộng Hằng chìm vào trong suy nghĩ, bỏ qua những lời của anh, cho đến khi anh đẩy cô một cái, cô mới lấy lại tinh thần: "....Cái gì?"
"Trong cuộc sống của tôi dường như không thể thiếu được một người là Lệ Mộng Hằng, cô nói tôi phải làm sao bây giờ?
"Làm sao lại không thể thiếu được"
"Tôi thích gì, không thích cái gì cô là người biết rõ nhất, như vậy còn thiếu được không? Tôi đây, muốn cô làm thư ký cho tôi cả đời! Không, không được, thư ký cũng có thể từ chức, cũng sẽ có một ngày nghỉ hưu, a..... Như thế nào mới có thể giữ cô cả đời đây?" Trong ánh mắt say lờ đờ của anh hiện lên vẻ bối rối.