Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực

4.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của Hữu Dung xoay quanh cuộc sống của anh, một người không tin vào tình yêu, kết hôn lại lạ điều anh không tin tưởng. Đối với anh chỉ có một điều quan trọng và anh …
Xem Thêm

Lệ Mộng Hằng cười. Người này thật là! Đại khái cũng chỉ có khi anh uống say mới tỏ ra như vậy. Cô đỡ anh đến ngồi xuống ghế sa lon.

Đàn ông thể trạng nặng, lại thêm uống rượu say nên buông lỏng quá độ, Trì Diệu Hi ngã thẳng xuống sa lon, Lệ Mộng Hằng trọng tâm không vững cũng ngã xuống đè lên người anh, người dán sát vào thân thể ấm áp của anh làm cho cô mắc cở đỏ bừng mặt. Lệ Mộng Hằng lúng túng liền muốn đứng dậy, Trì Diệu Hi chợt ôm lấy hông của cô, cô chỉ đành dùng hai tay chống lấy ngực anh để giữ khoảng cách an toàn.

"....... Đúng rồi, lấy về nhà! Đem cô lấy về nhà, như vậy cô liền vĩnh viễn, vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi." Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng nở nụ cười trẻ con.

Lệ Mộng Hằng ngẩn ra. "....... anh say rồi". Tuy miệng nói vậy nhưng tâm tình của cô lại không thể tránh khỏi kích động.

Vĩnh viễn ở bên cạnh anh sao? Đó là chuyện tốt đẹp cỡ nào? Chỉ tiếc, đó là chuyện không thể nào! Thật là, biết rõ là anh đang say nói năng lung tung, tại sao vẫn còn để ý, tại sao lại vui vẻ? Thoáng nghĩ, mắt của cô chợt đỏ, vì yêu đơn phương nên quá cô đơn, cô đã cô đơn đến sợ rồi sao?

"Tôi đang nghiêm túc, một, một năm sau nếu chúng ta vẫn chưa có đối tượng kết hôn, vậy thì kết hôn đi".

".............."

"Đồng ý với tôi, đi mà!" Giống như đứa trẻ không ăn được kẹo, anh bốc đồng muốn có được đáp án, thậm chí còn thúc giục cô, "Nhanh lên!"

Lệ Mộng Hằng nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, làm cho mặt anh cũng trở nên mơ hồ, cô thấp giọng, "Lời tôi nói ra chắc chắn sẽ làm được, nhưng đến lúc đó anh vô tình đổi ý thì làm sao?"

Trì Diệu Hi nhìn cô, "Mau đồng ý đi, tôi còn đang đợi, đợi câu trả lời chắc chắn của cô........."

"Được, nếu một năm sau chúng ta đều chưa có đối tượng kết hôn, liền kết hôn".

"Đánh tay, móc nghéo".

"Đánh tay móc nghéo".

Ở lầu trên cùng của một nhà hàng năm sao là một địa danh nổi tiếng cho việc cầu hôn cũng như là xem mắt.

Có một vị trí đăc biệt quanh năm luôn được đặc chỗ không ngừng, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, vị trí ấy chưa bao giờ không có khách. Lý do rất đơn giản vì có tin đồn cho rằng đấy là nơi được "thần tình yêu chỉ định", chỉ cần ngồi chỗ này cầu hôn, xem mắt thì tất cả đều sẽ thành công.

Hôm nay là một ngày mưa dầm, cũng là một ngày như bao ngày khác, nhưng trong phòng ăn vẫn rất đông khách, nếu cẩn thận nhìn, trong nhà hàng hầu hết đều là những cặp nam nữ chuẩn bị kết hôn. Ở chỗ "thần tình yêu chỉ định" có một đôi nam nữ xuất sắc đang ngồi, người nam thì cao to đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, trông rất xứng đôi, có lẽ tỉ lệ thành công là một trăm phần trăm. Nhưng vị mỹ nhân kia lại xấu hổ cúi thấp đầu, còn vị mỹ nam ngồi ở đối diện thì lại thờ ở lạnh nhạt làm cho không khí có chút quỷ dị.

Trì Diệu Hi vừa lặng lẽ quan sát mỹ nhân, vừa suy nghĩ làm thế nào để thoát thân ra khỏi cuộc xem mắt nhàm chán này.

Tại sao một người đường đường là tổng giám đốc như anh lại xuất hiện ở nơi xem mắt nhàm chán này? Đây chắng phải là do tục lệ xấu bao đời nay của nhà họ Trì à.

Quy định "Ba mươi tuổi" bất thành văn của nhà họ Trì, chính là bất kỳ người đàn ông nào đều phải "Thành gia lập nghiệp" trước ba mươi tuổi.

Nhưng anh năm nay đã ba mươi hai, tuy đã lập nghiệp nhưng chưa thành gia, cho nên trong lần tụ hội gia tộc năm nay mới bị một số "Người có tâm" đâm thọt, nói anh đã hơn ba mươi mà mới chỉ có một nửa, muốn anh phải theo quy ước của gia tộc phải giao ra một nửa quyền kinh doanh.

Đùa gì thế, công việc là nguồn sống của anh, lấy đi công việc thì anh cũng không còn là Trì Diệu Hi nữa, làm sao có thể để người khác thao túng anh như vậy được!

Chẳng qua là do anh và cha đã bất hòa từ lâu, hai cha con mỗi người đều giữ một nửa quyền kinh doanh như nhau cũng thật là trói tay trói chân, trên danh nghĩa anh là tổng giám đốc, nhưng quyết định của anh lại bị người giữ một nửa quyền kinh doanh kia kiềm chế.

Những tưởng rằng sau khi anh làm cho cổ phiếu công ty tăng lên nhanh chóng trong hai năm qua, đem lại lợi ích không nhỏ cho các cổ đông, làm cho cha có thể giao ra một nửa quyền kinh doanh, đổi lấy nhiều quyền trong thành viên ban quản trị hơn, không còn can thiệp vào quyền kinh doanh của anh.

Ai ngờ trong buổi họp mặt gia tộc lần này các vị trưởng bối lại muốn tiến hành chuyển giao quyền kinh doanh, làm cho anh khi nghe được tức đến mức muốn đánh nhau.

Nhưng việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, mấy ông già này đều là cổ đông của tập đoàn Hồng Lực, chọc cho bọn họ không thích, sau này họ rãnh rỗi không có chuyện gì làm, mà đoàn kết lại ngán chân anh thì sẽ thật phiền phức.

Nhưng cảm giác bị một đám lão già bức hôn làm anh cực thống hận, ép anh đến đường cùng: tôi cũng không phải không muốn lập gia đình, mà vì tôi còn chưa có đối tượng!

Chỉ vì một câu thuận miệng như vậy lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng....

Một đám lão già rảnh rỗi không có việc gì làm lại có hiệu suất cực kỳ cao, chỉ qua có mấy ngày đã đưa tới một đống người, thật hoài nghi chuyện này là một âm mưu, nêu không thì tại sao trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể kiếm ra ngần này người?

Nghe nói những thiên kim này đều là do cha anh tự mình lựa chọn, sau đó, những buổi xem mắt này liền được xếp vào trong lịch làm việc hàng ngày của anh.

Nếu như chỉ do cha anh, thì còn có thể phản kháng được theo hướng là hai cha con từ lâu đã nhìn nhau không vừa mắt, dù sao đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng ngặt nổi phía trên còn có quy luật "Tuổi ba mươi" không thành lời của gia tộc đè ép thật là phiền toái.

Cũng phải nói đến, nếu như gia quy từng bị khiêu chiến, thì mọi việc cũng không khó giải quyết như vậy, nhưng vấn đề là ở nhà họ Trì ngoài anh ra, thì chẳng có người nào có ý kiến khác.

Nhìn thấy bản thân mình chẳng làm được gì, đành phải giả vờ chấp nhận tập tục này.

Muốn anh xem mắt đúng không? Anh sẽ tuyệt đối phối hợp, tuyệt đối nghe lời, nhưng có thành công hay không cũng không phải là chuyện của anh!

Người giới thiệu mới rời đi không lâu, Trì Diệu Hi đột nhiên nói: "Cô Lưu mỗi tháng xài hết bao nhiêu tiền?" Phương pháp đánh nhanh thắng nhanh là trực tiếp đánh vào tiền, phương pháp này bình thường có hiệu quả tương đối tốt.

Cô gái ngẩn ra, mặc dù cảm thấy vấn đề này hình như có chút thiếu lễ phép, nhưng đối mặt với ánh mắt đào hoa của Trì Diệu Hi cô vẫn xấu hổ cúi đầu. "Cha tôi cho tôi mấy cái thẻ, tùy rằng không có giới hạn, nhưng tôi vẫn hạn chế mỗi tháng chỉ sử dụng khoảng ba trăm ngàn". Sao anh ấy lại hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ anh đã nghĩ đến việc sau khi kết hôn sẽ cho cô bao nhiêu tiền để tiêu vặt sao? Nghĩ như vậy mặt cô càng đỏ hơn.

"Ba trăm ngàn? Đó đã là tiết kiệm à!"

"....................."

"Tôi không hy vọng sẽ lấy một người vợ xem tôi như một mỏ vàng, tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể giống như những cô gái hiện đại, tay làm hàm nhai, độc lập tự chủ, chứ không phải ở nhà làm sâu gạo, kết hôn mà còn làm sâu gạo thì khác nào đổi từ thùng gạo này sang thùng gạo khác!"

Cô gái đỏ mặt.

"Tôi cho rằng đi xem mắt để tìm đối tượng kết hôn thì thật là quá qua loa, tốt nhất là sau khi xem mắt còn phải trải qua giai đoạn "sống thử" mới đúng". Đối với những người cha anh tìm đến đúng thật là không thể ôm hy vọng quá nhiều.

Đối với những tiểu thư con nhà giàu, thì ở nhà là tiểu thư, lúc kết hôn liền chuẩn bị để làm thiếu phu nhân, những phụ nữ như vậy thật ra cũng không có gì là không tốt, nếu chỉ nói trong giới thượng lưu đây là một ví dụ điển hình, thậm chí còn được coi là một chuyện đương nhiên, chỉ là người muốn kết hôn là anh, anh đương nhiên phải soi mói!

Chẳng qua là anh không muốn nghe theo ý cha, lại muốn an ủi cái tuổi ba mươi hai của mình, nên mỗi lần xem mắt anh đều tham gia, dù mỗi lần đều không may mắn "Bị từ chối", nhưng loại trò chơi này cũng đã chơi thật lâu, vậy mà vẫn còn rất vui.

Thêm Bình Luận