“Anh chỉ cảm thấy rằng những quyết định quan trọng trong cuộc đời không nên được đưa ra một cách dễ dàng như vậy.” Lâm Tu Trúc lúng túng thay đổi tư thế ngồi, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra: “Có lẽ em có thể lắng nghe thêm lời khuyên từ gia đình mình.”
Lâm Tu Trúc nhận ra mình đang phải đối mặt với một khảo nghiệm khắc nghiệt, anh phải kiềm chế những ham muốn bản năng của cơ thể và những ý nghĩ xấu xa trong đầu. Người trước mặt đã bén rễ sâu trong trái tim anh, không cho phép khinh thường hay xúc phạm.
Mà Úc Đường cũng đang suy nghĩ, y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Lâm Tu Trúc nói đúng.
“Vậy thì gặp nhau trước đi.” Úc Đường đề nghị: “Tìm thời gian để gia đình hai bên gặp nhau.”
Lâm Tu Trúc sửng sốt, không ngờ sau lần thứ hai gặp mặt, anh lại phải chuẩn bị ngay để gặp gia đình bên kia. Tuy nhiên, suy cho cùng thì hứa hôn từ nhỏ cũng là do gia đình hai bên quyết định, việc báo trước cho hai nhà là cần thiết, nên Lâm Tu Trúc đã đồng ý. Người đối diện trông như một chú mèo con đang vươn móng chơi đùa với một món đồ chơi, Lâm Tu Trúc nghi ngờ y không hiểu tầm quan trọng của hôn nhân, nhưng anh vẫn không thể kìm nén được mong muốn tiến xa hơn cùng đối phương.
Sự mâu thuẫn nội tâm khiến anh thấy đau đớn.
Chẳng bao lâu, sau khi chia sẻ nỗi đau ngọt ngào với thằng bạn thân, anh đã đặt ra vấn đề tương tự trước mặt phụ huynh trong nhà.
Sau một thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ông cụ Lâm đã có thể ra khỏi giường, dù vẫn phải sử dụng xe lăn nhưng thể trạng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu. Bất chợt nghe tin cháu trai có bước đột phá lớn trong đời sống tình cảm, ông cụ cũng khá bàng hoàng. Thực ra, ông nhắc đến việc hứa hôn với Lâm Tu Trúc chỉ là thuận miệng nói khi thúc giục anh lập gia đình thôi, dù sao thì hai nhà cũng chẳng hề qua lại suốt hai mươi năm nay, ông còn cho rằng mình bị người ta từ mặt rồi.
Chỉ chưa đầy một tuần, ai mà ngờ Lâm Tu Trúc gặp đứa bé con nhà họ Vu hai lần rồi trực tiếp về nhà nói với họ rằng có thể chuẩn bị sẵn sàng gặp nhà bên kia rồi. Cháu trai đã gần 30 tuổi, cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ ra, ông cụ Lâm khá vui mừng, đôi vợ chồng già liền liên lạc với nhà họ Vu, hẹn trước ngày giờ sang thăm.
Cha mẹ của Lâm Tu Trúc qua đời trong một vụ tai nạn cách đây vài năm, hiện tại trong gia đình chỉ có ông bà ngoại là người đại diện. Ông cụ Lâm tên Lâm Hạc, hai vợ chồng sinh được một trai một gái, còn nhận nuôi đứa con mồ côi của một đồng đội cũ, sau này con nuôi trở thành con rể, cũng là chuyện đáng mừng. Sau nữa, con gái và con rể vốn được đào tạo làm người thừa kế qua đời, hai vợ chồng già đặt hết hy vọng vào cháu ngoại Lâm Tu Trúc. Lâm Tu Trúc không cả thiếu tài năng, chăm chỉ lẫn may mắn, công ty ngày một ăn nên làm ra hơn dưới tay anh, thế là hai vợ chồng già về hưu quay sang lo cho chuyện hạnh phúc cả đời của cháu trai. Lâm Hạc từng nghĩ đứa cháu ngoại của mình sẽ sống độc thân đến hết đời, không ngờ một lời hứa miệng hơn 20 năm trước lại là bước ngoặt.
Cho đến khi được đẩy tới cổng biệt thự nhà họ Vu, ông cụ Lâm vẫn còn trong trạng thái mộng mị, cảm giác như đang mơ.
Úc Đường và gia đình cũng đã đợi trước cửa nhà từ sớm. Vu Dương Xuân là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã, vóc dáng trung bình, ngoại hình cũng bình thường. Vợ lão là Bạch Tuyết thì biết tự chăm sóc mình khá tốt, khí chất cũng coi như là sang trọng. Vu Hậu Vọng là một thanh niên đeo kính, trông chỉ hơn Úc Đường hai ba tuổi nhưng đã có dáng vẻ của người trưởng thành và vững vàng lắm rồi.
Hai gia đình ăn mặc bình thường nhưng vẫn không mất đi phần trang trọng, thái độ lịch sự lại nhiệt tình, như thể họ luôn là bạn bè thân thiết, hai mươi năm qua chưa từng cắt đứt liên hệ. Lâm Hạc vốn đã có ấn tượng tốt với nhà thông gia, lại thêm lần đầu gặp Úc Đường đã thấy lòng vui vẻ, yêu thích không thôi, nụ cười trên môi chưa tắt bao giờ. Nhưng khi nhìn rõ cách bài trí trong phòng khách nhà họ Vu, nụ cười trên mặt ông cứng ngắc.