Chương 7

Tào Chí Tân bàng hoàng choáng váng, đến nỗi không suy nghĩ đã hỏi: “Cậu ta có biết đám cưới nghĩa là gì không?”

Lâm Tu Trúc nghe vậy, chẳng những không chửi lại mà còn rơi vào sự im lặng kỳ quái. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh vẫn chọn nói ra sự thật: “Tôi cũng không biết.”

Nhớ lại cảnh chiều nay khi nhắc đến hôn ước giữa hai gia đình với Úc Đường, Lâm Tu Trúc không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào.

Hai người chọn một căn phòng có ánh nắng đẹp nhất vào buổi chiều trong quán trà, phòng tràn ngập mùi thơm của trà, khói bay lượn lờ. Úc Đường hôm nay không xõa tóc mà tết mái tóc dài thành đuôi sam thả trước ngực. Y cầm tách trà nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Lâm Tu Trúc đang chờ đợi câu trả lời của mình.

“Vậy nên, đây là điều ước của anh sao?” Úc Đường đặt tách trà xuống, mỉm cười hỏi.

Lâm Tu Trúc vội vàng giải thích rằng anh không muốn hai người bị ràng buộc bởi hôn ước do người lớn trong nhà lập ra, dù sau này mối quan hệ giữa hai người có phát triển như thế nào, quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay Úc Đường.

Úc Đường gật đầu: “Được thôi, chúng ta làm đám cưới.” Y nói nhẹ nhàng thoải mái như thể đang trả lời câu hỏi tối nay có muốn ăn lẩu không vậy.

Sau khi niềm vui ban đầu xộc lên não đã trôi qua, Lâm Tu Trúc không khỏi lo lắng. Suy cho cùng thì hai người họ cũng chênh lệch bảy tám tuổi, là người lớn tuổi hơn, Lâm Tu Trúc luôn cảm thấy mình phải điềm tĩnh và đáng tin cậy hơn mới đúng. Anh vẫn giảng giải cho Úc Đường nghe về cái lợi và hại của hôn nhân. Úc Đường cứ mỉm cười lắng nghe, không biết thật sự có nghe lọt tai hay không.

Lâm Tu Trúc hít một hơi thật sâu, cuối cùng kết luận: “Sao em không suy nghĩ thêm đi.”

“Anh có thích em không?” Úc Đường chợt hỏi: “Kiểu tình yêu mà anh muốn đặt mình vào trong lòng em ấy?”

Lâm Tu Trúc bối rối trước câu hỏi này, anh thầm nghĩ người ta nói ba năm đã có khoảng cách thế hệ là đúng, giữa họ bây giờ đang cách nhau những hai thế hệ rưỡi, anh không còn hiểu được Úc Đường đang nói cái gì nữa rồi.

Lâm Tu Trúc chưa kịp trả lời thì Úc Đường đã nắm lấy một tay anh đặt lên ngực mình. Qua lớp áo, Lâm Tu Trúc không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Úc Đường, hay thậm chí là nhịp tim của y, anh chỉ cảm thấy một dòng điện chạy qua cơ thể, làm mình tê dại. Ngay sau đó, người đối diện nắm lấy bàn tay đó, di chuyển xuống rất chậm. Đôi môi mỏng mở ra khép lại, giọng nói của cậu thanh niên dường như hòa quyện với mật ong, ngay cả lỗ tai cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nồng nàn trong từng lời của y.

Úc Đường khẽ hỏi: “Anh có muốn tìm hiểu rõ hơn về em trước không?”

Trái cổ khẽ trượt, Lâm Tu Trúc như chìm đắm trong ánh mắt biết cười của người đối diện, từ từ chìm xuống vực sâu không đáy. Nhưng ý chí mạnh mẽ đã khiến Lâm Tu Trúc tỉnh táo lại, anh lập tức rút tay về. Còn Úc Đường dường như không hề nghĩ rằng cách hành xử của mình có gì sai trái, cũng không có vẻ là đang đùa giỡn, thậm chí còn nhìn vào mắt Lâm Tu Trúc với vẻ mặt khó hiểu.

Sao lại cảm thấy rằng “tìm hiểu rõ hơn” này là điều mình không nên khám phá nhỉ. Lúc này, Lâm Tu Trúc sâu sắc cảm nhận được một mối nguy hiểm đang đến. Người trước mặt anh cứ như một con thú hoang lần đầu tiên đến với xã hội loài người, không biết gì về nguy hiểm, hồn nhiên ngây thơ, không chút đắn đo, dường như không có gì trên thế giới có thể làm tổn thương mình. Bởi vì, y chính là tồn tại nguy hiểm nhất.

Nắng chiều xuyên qua khe hở của rèm tre chiếu vào phòng, để lại những vệt sáng tối lốm đốm, người trước mặt đang mỉm cười dịu dàng, khung cảnh này rõ ràng rất yên bình và đẹp đẽ. Nhưng không biết là do đạo đức ràng buộc, hay do bản năng nào đó trong cơ thể đang gây rối, Lâm Tu Trúc lúc này đột nhiên muốn chạy trốn khỏi phòng trà.

“Anh không muốn sao?” Úc Đường hơi thất vọng hỏi.

“Không phải!” Khi Lâm Tu Trúc nhận ra ý nghĩa khác trong câu nói này thì đã quá muộn, anh hoảng sợ trong giây lát, hơi thở như ngừng lại, suýt nữa thì không thể tiếp nối. Anh đón lấy ánh mắt biết cười của Úc Đường, rùng mình mà không rõ lý do, rồi may thay anh đã bình tĩnh lại.