Lâm Tu Trúc không nhớ rõ vừa rồi mình muốn làm gì, anh xoa xoa thái dương, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng may là cơn ù tai dần dần biến mất. Trên băng ghế phía sau anh còn có mấy người đang nói chuyện về gia chủ của buổi lễ truy điệu ngày hôm nay, cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển từ phân tích kinh doanh nghiêm túc sang tin đồn tầm xàm bá láp của người ta.
“Có nghe nói gì chưa, con nuôi của nhà họ Vu thật ra là con ngoài giá thú của Vu Dương Xuân, chẳng phải con trai ruột của nhà họ bị bắt cóc khi mới năm sáu tuổi sao, Vu Dương Xuân nhân cơ hội đưa đứa con ngoài giá thú về nhà làm con nuôi!”
“Thật hay giả đó? Làm sao chị biết?”
“Xời, chuyện này đã truyền khắp giới rồi!”
“Vậy sao vợ Vu Dương Xuân không làm ầm lên, con ngoài giá thú mà có thể mò thẳng vào nhà thế á.”
“Thì cô ta muốn giữ thể diện chứ sao, ngay cả chuyện chồng nɠɵạı ŧìиɧ mà cô ta còn dùng chính mối quan hệ của mình để che giấu tin tức nữa kìa.”
“Hả? Thế đúng là…”
“Tội nghiệp cho con trai của họ, mới có tí tuổi mà đã bị bọn buôn người bắt cóc, khó khăn lắm mới được giải cứu, về đến nhà xem xem, hay chưa, mọi thứ của mình đều bị đứa con ngoài giá thú chiếm đoạt.”
“Đúng vậy, nếu là tôi ấy hả, tôi cũng nghĩ quẩn rồi bỏ nhà ra đi!”
“Bỏ nhà ra đi?”
“Thì đấy, nghe nói mấy năm trước thằng bé một mình chạy vào rừng sâu núi thẳm, trước khi rời đi để lại di thư, may mà sau cùng cũng tự mình trở về.”
“Về là tốt rồi.”
“Mà cái nhà này hình như còn chút lương tâm, nghe nói từ khi thằng bé trở về, cả nhà đều vây quanh nó.”
“Đúng ha, hiếm lắm mới thế, mạnh mẽ như cụ Ngô mà còn vì cháu trai bỏ luôn cả công ty, ngày nào cũng ở nhà với cháu.”
“Nhưng thằng bé nhà họ thực sự dễ thương lắm ấy, các chị chưa gặp phải không, ôi trời đôi mắt nó…”
Lâm Tu Trúc nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác choáng váng trong đầu vừa rồi đã biến mất, còn tiếng trò chuyện của nhóm người kia thì lọt vào tai anh không sót một chữ nào. Lúc này, anh lại nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa nhảy nhót. Lâm Tu Trúc mở mắt ra, ngẩng đầu lên tìm kiếm âm thanh, vẫn không thấy đứa trẻ nào, nhưng lại chú ý đến một người ở trong góc.
Người nọ đang ngồi ôm đầu gối trên mặt đất, cúi đầu nên che khuất khuôn mặt, mái tóc dài rối bù, nhưng xét về hình thể thì không giống phụ nữ. Có điều, người đó lại mặc đồ tang màu đen, có một miếng lụa đen quấn trên cánh tay phải, gia đình cụ Ngô không có người thân nào khác, vậy nên người ngồi trong góc chắc chắn là người Lâm Tu Trúc đang tìm. Lúc này Lâm Tu Trúc mới nhớ ra một việc quan trọng hôm nay, anh lập tức đứng dậy đi về phía góc lễ đường.
Úc Đường nhận thấy có người đang nhìn mình, y từ từ ngẩng đầu lên, chớp mắt với người đó.
Bước chân của Lâm Tu Trúc bất ngờ khựng lại ngay vào giây phút này.
Khoảnh khắc nhìn thấy Úc Đường ngước mắt nhìn mình, Lâm Tu Trúc cảm thấy tim mình chợt ngừng đập một giây, máu trong cơ thể ngừng chảy, toàn thân như bị đóng băng.
Một giây tiếp theo, mọi tế bào trong cơ thể anh đều run rẩy điên cuồng. Linh hồn anh đang gầm gừ, gào thét, như thể có thứ gì đó đang muốn thoát ra khỏi cơ thể.
Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi anh nhận ra thứ đang vùng vẫy trong cơ thể chính là trái tim mình. Tim anh đập điên loạn không thể kiểm soát, như đang run rẩy theo từng nhịp đập.
Lâm Tu Trúc rùng mình, tỉnh táo lại từ trong trạng thái hỗn loạn mà anh không biết diễn tả thế nào. Nhưng cảm giác hồi hộp vẫn còn đó, anh vô thức sờ l*иg ngực mình.
Cậu thanh niên ngồi trong góc dường như không hiểu người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình muốn làm gì, y nghiêng đầu như một con thú nhỏ, đôi mắt ngấn nước.
Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng hiểu được “dễ thương lắm” mà anh vừa nghe rốt cuộc là dễ thương đến độ nào.
Ánh mắt của y trong veo lại mơ màng, có lẽ là do hiếm khi gặp người lạ nên khi nhìn Lâm Tu Trúc còn có vẻ ngượng ngùng, khiến người ta muốn đến gần, muốn bảo vệ, muốn chiếm làm của riêng.
Nhớ lại cảm giác run rẩy trong khoảnh khắc đó, Lâm Tu Trúc phải thừa nhận rằng mình hoàn toàn bị thu hút bởi thanh niên lần đầu tiên gặp mặt này…
Chắc chắn anh đã trúng tiếng sét ái tình với người trước mặt rồi!