Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bà Xã Là Quái Vật Siêu Dễ Thương Đó Nha

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi được di chuyển, ý thức của Lâm Tu Trúc đã tỉnh táo lại. Nhưng cùng lắm thì anh chỉ có thể hé mắt ra một chút, nghe được người khác đang nói gì, nhưng hoàn toàn không điều khiển được cơ thể của mình, càng không thể mở miệng nói.

Cơ thể anh vẫn còn nhớ cảm giác ngột ngạt do sợ hãi vừa rồi, cảm giác sưng tấy và tê dại trên tay chân vẫn không biến mất, ngoài ra thì không có gì khó chịu cả.

Lâm Tu Trúc nghi ngờ có thể mình mắc phải căn bệnh nào đó chưa được phát hiện, khiến hiện tại anh không thể cử động được. Dù sao anh cũng đang đến bệnh viện nên không lo lắng về tình trạng sức khỏe của mình cho lắm, bây giờ anh càng lo lắng cho Úc Đường hơn.

Những thứ vừa nhìn thấy có phải là ảo giác của anh không?

Hay anh thực sự kết hôn chớp nhoáng với một sinh vật không thể miêu tả nào đó rồi?

Những thứ đầy màu sắc đó có thể thực sự chỉ là ảo ảnh của anh trong một giây lát, nhưng ký ức khi anh nhìn thấy Úc Đường tự xé toạc mình ra từ giữa rất rõ ràng, nhất định không phải giả tạo.

Đầu óc Lâm Tu Trúc còn chưa hoạt động ổn lắm, nhưng anh nhanh chóng nghĩ đến đám cưới cách đây không lâu, nhớ ra thái độ thân thiết của đại sư Thiện Tư và nhóm người trong giới huyền học dành cho mình, cùng với những ánh mắt đầy kính phục đó. Vậy vợ anh quả thực là một sinh vật nào đó cực kỳ phi thường phải không?!

Nỗi sợ hãi bản năng của cơ thể và tình yêu bản năng của tâm hồn nảy sinh xung đột trong giây lát, rồi nhanh chóng đạt được sự cân bằng dưới sự hòa giải của một nhân cách mạnh mẽ. Sau khi trải qua nỗi sợ hãi tột cùng, Lâm Tu Trúc bây giờ đã rất bình tĩnh.

Lâm Tu Trúc muốn biết Úc Đường thế nào, nghe nhân viên y tế nói thì sau khi anh ngất xỉu, chính Úc Đường là người đã gọi 120, lên xe cấp cứu với tư cách là người nhà đi cùng, có lẽ lúc này đang ngồi cạnh anh.

“Uầy! Không phải chỉ là suýt dọa chồng mình sợ chết khϊếp thôi sao, chuyện có bao lớn đâu, quen là tốt rồi.” Một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ phía trên đầu Lâm Tu Trúc.

Lâm Tu Trúc đảo mắt, cố gắng tìm kiếm phương hướng của âm thanh, nhưng tầm nhìn của anh mờ mịt, như thể đang nhìn sự vật trong giấc mơ, trước mắt luôn có một tầng sương mù.

Nhưng ngay sau đó, giọng nữ kia đã tự mình trôi đến trước mắt Lâm Tu Trúc. Anh tuy chỉ nhìn rõ đường nét bên ngoài, nhưng cũng đủ để giật mình trước cái thứ trông như đầu người cắm trên cái ống nước kia.

Anh nhìn thấy cái bóng kia vặn vẹo qua lại thân hình mảnh dẻ nối liền với cái đầu, kết hợp với âm thanh, anh nghĩ thứ nằm trên nóc xe có thể là một phụ nữ có đầu người mình rắn. Đây là Bạch nương tử à?! Vậy là anh phải giao lưu với Hứa Tiên về trải nghiệm suýt bị vợ dọa chết sao?!

Các nhân viên y tế hoàn toàn không để ý rằng có một thứ như vậy ở trên đầu họ, người lái xe thì lái xe, người kiểm tra thì lo kiểm tra, người theo dõi số liệu thì theo dõi.

Úc Đường cũng không đáp lại người phụ nữ đầu người thân rắn kia, nhưng Lâm Tu Trúc lại nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng.

Có nhân viên y tế đến an ủi, nói rằng bệnh nhân chỉ ngất đi, các dấu hiệu cơ thể bây giờ vẫn bình thường, đã có dấu hiệu ý thức tỉnh táo, tính mạng không nguy hiểm.

“Nhìn xem, đã nói là con cháu chị hai Lâm không thể yếu đuối tới vậy mà?” Người phụ nữ thân rắn lặp lại lời của nhân viên y tế, dường như đang an ủi Úc Đường. “Điện hạ bé, cậu đừng buồn, cùng lắm thì sau này chúng ta sẽ tìm được người khác.”

“Đúng đúng, người này không tốt, hắn quá nhát gan!”

“Đúng rồi, sau này sẽ tìm cho cậu một người không quá mong manh thế nữa!”

Một chuỗi tiếng trẻ con vang lên, dường như có mấy đứa trẻ đang cố gắng chen vào không gian nhỏ bé trên xe cấp cứu.

Trẻ con?

Lâm Tu Trúc nhớ lúc đến dự đám tang cụ Ngô, anh nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa xung quanh, nhìn lên thì không thấy bọn trẻ, mà lại thấy Úc Đường.

Giờ nhớ lại, những lúc anh chỉ nghe được giọng nói mà không thấy người cũng thật kỳ lạ. Đầu óc anh dường như đã quên mất những điều này một cách có chọn lọc, nếu giọng nói của trẻ con không xuất hiện nữa, anh sẽ không thể nhớ được.

Giống như ai đó đang mơ một giấc mơ rất dài, rất dài, khi mở mắt ra, thế giới trong giấc mơ tan thành mây khói, người thức dậy còn cảm thán rằng đêm qua ngủ rất ngon, không mộng mị gì cả, ngủ thẳng đến tận bình minh.

Nhưng khi người này vô tình nhìn thấy một thứ gì đó trong cuộc sống hàng ngày, hoặc nghe thấy một từ khóa nào đó, thì cánh cổng liên quan đến giấc mơ trong ký ức của anh ta sẽ được mở ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »