Từ nhỏ, Lâm Tất Quả đã được cha mẹ dạy dỗ để vượt qua Lâm Tu Trúc bằng mọi cách. Lâm Tu Trúc chân dài vai rộng, cao 1,9m, Lâm Tất Quả tới tận bây giờ vẫn bị ép uống sữa hàng ngày trước khi đi ngủ. Khi Lâm Tu Trúc đi học, kỳ thi nào anh cũng luôn đứng trong top 5 của lớp, ông Lâm bèn đặt ra quy định cho con trai, mỗi lần thi mà không đứng trong top ba của lớp sẽ bị phạt.
Lâm Tu Trúc bất ngờ làm đám cưới, ông Lâm liền thúc giục Lâm Tất Quả đưa bạn đời về ngay, tốt nhất là phải tu thành chính quả trước Lâm Tu Trúc.
Về vấn đề này, Lâm Tất Quả muốn nói: “…” Tìm bạn đời không dễ như nói bằng miệng, hắn đâu thể tìm bừa một người trên đường rồi trúng tiếng sét ái tình được?
Hôm nay là cuối tuần, Lâm Tất Quả đến dự tiệc đính hôn của anh họ, hắn ngồi xe từ trường đến khách sạn, được phục vụ dẫn qua hành lang ngoằn ngoèo. Khi đi ngang qua hồ nước non bộ, Lâm Tất Quả nghe thấy tiếng ai đó chạy chân trần trên hành lang gỗ, âm thanh đó càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh hắn.
Đầu óc Lâm Tất Quả bỗng như đông đặc lại. Trong lúc mơ màng, hắn nhìn thấy một đôi chân không mang giày bên cạnh, đó là chân của một đứa trẻ, quanh mắt cá chân quấn dây màu đỏ. Sợi dây màu đỏ rất dài, kéo dài tới tận hồ nước dưới hòn non bộ.
“Quý khách? Quý khách, cậu không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của nhân viên phục vụ khiến Lâm Tất Quả tỉnh táo lại.
Nhưng lúc này, hắn phát hiện mình đang đứng bên hồ nước dưới hòn non bộ, thứ hắn nhìn thấy trong nước không phải là hình ảnh phản chiếu của bản thân mình, mà là một con búp bê đầu to đang lắc lư cái đầu. Đầu của con búp bê đầu to này phải lớn bằng toàn bộ cơ thể của nó, dưới đôi mắt đang cười cong cong có hai đốm má hồng lớn, miệng nó mở ra khép lại như thể đang nói chuyện với người trên mặt nước.
Lâm Tất Quả hoảng sợ mất thăng bằng, cơ thể mất kiểm soát ngã xuống hồ nước.
May mắn là lúc này có người đã nắm lấy cánh tay hắn, giữ vững cơ thể hắn, nhờ đó ngăn chặn được thảm kịch.
“Cảm ơn!” Tim Lâm Tất Quả đập thình thịch, hắn đã quên mất vì sao mình lại đứng ở mép nước, bèn quay lại cảm ơn người đã giúp đỡ mình.
Nhìn một cái, tim hắn lại đập nhanh hơn.
Lâm Tất Quả lại rơi vào trạng thái đờ đẫn, cho đến khi nghe thấy cậu thanh niên trước mặt lo lắng hỏi: “Cậu có khỏe không?”
“Tôi…” Lâm Tất Quả toét miệng cười, nghĩ đến việc mình ngơ ngác trước mặt người ta trông ngu xuẩn đến mức nào thì xấu hổ không biết phải nói gì.
Hắn quá căng thẳng, nên không để ý thấy thanh niên kia đang vẫy tay về phía hồ nước đằng sau, như đang ra hiệu cho ai đó.
Người phục vụ dẫn đường cũng bắt kịp, hỏi Lâm Tất Quả có sao không. Lâm Tất Quả không muốn tiếp tục xấu hổ nên hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh, nói không sao cả. Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn quay người lại thì phát hiện vị khách lẽ ra ở phía sau mình đã đi đâu mất, sau đó lại thấy Lâm Tất Quả đang hướng thẳng về phía hồ nước thì sợ hết cả hồn.
Thấy mọi người đều ổn, người phục vụ tiếp tục hướng dẫn khách, Lâm Tất Quả phát hiện ra cậu thanh niên kia tình cờ đi cùng con đường với mình, thực sự là có duyên.
Lâm Tất Quả chợt có linh cảm mơ hồ rằng mình và cậu thanh niên này sẽ không đơn giản chỉ là gặp nhau một lần rồi thôi. Hắn không biết tên của thanh niên, không hiểu thân thế hay tính cách của y, nhưng chỉ sau một lần gặp gỡ, hắn đã cảm thấy như mình rơi vào trong lưới tình không thể thoát ra.
Thì ra từ lúc gặp mặt đến khi yêu chỉ mất một giây là có thể, hắn thực sự có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Lâm Tất Quả lấy danh nghĩa cảm ơn, mạnh dạn bắt chuyện với thanh niên nọ, hỏi tên của y.
“Tôi là Úc Đường.” Thanh niên hiển nhiên là rất thích kết bạn mới. Hai người họ cùng đường, trò chuyện rất nhiều.
Ngay khi Lâm Tất Quả định hỏi xin WeChat của Úc Đường thì người phục vụ nói với hắn rằng đã đến nơi. Lâm Tất Quả cảm thấy người trước mặt mình quan trọng hơn, anh họ đính hôn cũng không thiếu một người thân là hắn. Nhưng hắn vừa định mở miệng thì đã thấy Úc Đường chuẩn bị mở cửa phòng tiệc. Hóa ra họ không phải là thuận đường mà là đi đến cùng một nơi.
Lâm Tất Quả đang sửng sốt thì cửa đã bị mở từ bên trong, người mở cửa chính là Lâm Tu Trúc.
“Anh còn lo em bị lạc.” Vừa nhìn thấy Úc Đường, Lâm Tu Trúc liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng vốn có của anh lập tức dịu đi.
Úc Đường mỉm cười với anh: “Nhà vệ sinh rất dễ tìm, em vừa gặp vài người bạn, chào hỏi họ thôi mà.”
Lâm Tu Trúc nắm tay Úc Đường bước vào phòng, đến khi đóng cửa lại anh mới nhận ra trước cửa vẫn còn đứa em họ.
“Tất Quả tới rồi à.” Lâm Tu Trúc vội vàng để hắn vào: “Không ngờ trùng hợp như vậy, hai người gặp nhau rồi.”
“Thế à, thật là trùng hợp.” Lâm Tất Quả đột nhiên có linh cảm chẳng lành. Nhưng lúc này, trong lòng hắn vẫn đang ôm lấy một tia hy vọng, rằng Úc Đường hẳn là họ hàng bên nhà thông gia, cũng giống như hắn vậy thôi, mời họ hàng hai nhà đến dự tiệc đính hôn chẳng phải là chuyện bình thường sao!
Nhất định là như thế!
Nhất định là… Đợi chút, tại sao họ lại nắm tay nhau?!
Một giây tiếp theo, hắn nhìn thấy bàn tay Lâm Tu Trúc vốn đang nắm tay Úc Đường buông lỏng ra, thay vào đó đặt lên eo Úc Đường, để y dựa sát vào mình hơn.
Lâm Tu Trúc giới thiệu với em họ: “Đây là Úc Đường, bạn đời của anh, cuối tuần này bọn anh sẽ kết hôn.”
Lâm Tất Quả: “…”
Răng rắc, đó là âm thanh trái tim tan vỡ.