Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bà Xã Là Quái Vật Siêu Dễ Thương Đó Nha

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lễ phục trắng khiến tay chân của thanh niên càng thêm thon thả, vòng eo thon gầy đến mức có thể dễ dàng giữ lấy bằng hai tay. Nhưng do góc nghiêng nên Lâm Tu Trúc chỉ nhìn thấy được một bên mặt y, lại còn thêm tấm voan trắng che mặt, thế là không nhìn rõ được nét mặt.

Úc Đường nhìn về phương xa, như một vị thần không buồn không vui đang nhìn ngắm thế gian. Lâm Tu Trúc từng bước một đến gần y, nhưng không hiểu vì sao, anh vẫn cảm thấy mình cách người nọ quá xa, như nằm ngoài tầm tay.

“Đừng qua đây!” Giọng nói của thợ chụp hình phá vỡ liên tưởng vô lý của Lâm Tu Trúc.

Ngay sau đó, thợ chụp hình hoàn thành việc chụp bộ lễ phục này, yêu cầu họ quay lại RV để thay một bộ quần áo khác.

Trước khi lên xe, Úc Đường quay đầu nhìn làn nước lấp lánh, môi khẽ hé ra: “Nếu như…”

Đến rồi! Cuối cùng cũng đến!

Lâm Tu Trúc lên tinh thần, chuẩn bị nhận câu hỏi trí mạng trong truyền thuyết.

Ngay từ hôm đến thăm nhà Úc Đường về, ông cụ Lâm đã nói chuyện với Lâm Tu Trúc.

Xét hoàn cảnh của gia đình Úc Đường, kết hợp với trải nghiệm thuở nhỏ và thái độ đồng ý thiết lập quan hệ thân mật quá dễ dàng của y, không khó để hình dung rằng đứa trẻ này chắc hẳn rất thiếu tình thương.

Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường áp lực cao, không có tình yêu thương thường rất bất an, có thể sẽ ỷ lại rất nhiều cũng như gửi gắm những cảm xúc không lành mạnh vào bạn đời. Vấn đề tâm lý có thể giải quyết từ từ, nhưng điều quan trọng nhất lúc này là làm cho đối phương cảm thấy an toàn.

Ông cụ Lâm cho rằng, nếu Úc Đường hỏi cứu ai trước nếu mọi người cùng rơi xuống nước thì không cần lo gì cả, dù sao thì ông bà ngoại hồi còn trẻ đều là kiện tướng bơi lội, có thể vớt cả Úc Đường lên!

Những ngày này Lâm Tu Trúc cũng đã chuẩn bị tinh thần. Anh đã nghiên cứu kỹ lý thuyết về cảm xúc, cho dù lát nữa Úc Đường có hỏi gì, anh cũng tin tưởng mình có thể đưa ra câu trả lời khiến y hài lòng.

Úc Đường bình tĩnh nhìn sang bên kia của mặt biển, khẽ thốt ra câu hỏi của mình: “Nếu tổ tiên loài người ngày xưa không chọn đặt chân lên đất liền thì bây giờ chúng ta sẽ ở đâu?”

Lâm Tu Trúc: “…”

Lâm Tu Trúc: “???”

Đợi đã, sao lại khác với những gì đã nói vậy?!

Tại sao lại chuyển từ kênh tình cảm sang khoa học tự nhiên?

Lâm Tu Trúc như có cả một bầy động vật hoang dã đang chạy rầm rầm trong lòng, nhưng bề ngoài anh vẫn là người cầm quyền điềm tĩnh và đáng tin cậy của nhà họ Lâm.

Anh nhẹ nhàng khoác vai Úc Đường, đồng thời đưa ra câu trả lời chuẩn mực trong vài giây: “Mặc kệ nhân loại tiến hóa thế nào, anh cũng sẽ cố gắng hết sức đi tìm em, đến bên em.”

“Em cũng vậy.” Úc Đường tươi cười, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này. Y vén chiếc khăn voan trắng trên đầu lên, nhẹ nhàng phất lên, trùm qua đầu Lâm Tu Trúc.

Khoảnh khắc được khăn voan phủ lên, Lâm Tu Trúc có linh cảm chuyện gì đó sắp xảy ra rồi. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo anh cảm thấy một cơ thể mềm mại rơi vào vòng tay mình. Hai tay Úc Đường vòng qua cổ anh, một bên mặt áp sát vào ngực anh, còn cọ nhẹ vào đó, giống như một con thú lông xù đang làm nũng.

Lâm Tu Trúc ôm y vào lòng, siết chặt vòng tay hơn nữa, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của y, mùi cỏ cây thơm mát xộc vào mũi anh. Mùi thơm như của cây cổ thụ đã mọc ở vùng đất hoang hàng ngàn năm, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một khu rừng núi yên tĩnh.

Thịch, thịch, thịch…

Tim anh lại bắt đầu đập loạn xạ, cổ họng Lâm Tu Trúc khô khốc, đột nhiên muốn nâng thanh niên lên, hôn lên trán, lên má, quai hàm, môi và lưỡi…

Nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể làm vậy được.

Rồi vào lúc Lâm Tu Trúc đang phân tâm, Úc Đường đã chủ động rời khỏi vòng tay anh. Sau đó, anh cảm nhận được một cảm giác mát lạnh ở một bên cổ mình, khi người trong vòng tay anh áp môi vào đó. Trong lúc tâm trí đang lang thang, anh cảm thấy cổ đau nhói, như bị vật gì sắc nhọn cào ra máu.

Úc Đường ngẩng đầu liếʍ máu nơi khóe miệng. Ham muốn thuần khiết bộc lộ trước mặt Lâm Tu Trúc, trong sáng và vẩn đυ.c không còn được phân biệt rõ ràng nữa.

Đôi môi mỏng dính máu mở ra khép lại, y mỉm cười hỏi: “Anh cũng muốn đánh dấu em thế chứ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »