Chương 11

Ba người nhà họ Vu một lần nữa phát ra tiếng hít mạnh rất đều nhau, khiến ba người nhà họ Lâm phải quay sang nhìn. Vợ chồng Vu Dương Xuân nhanh chóng tìm cách lấp liếʍ, chuyển chủ đề, trong khi Vu Hậu Vọng dứt khoát ngậm miệng, giả vờ như mình không tồn tại.

Chẳng bao lâu sau, sự chú ý của gia đình Lâm Tu Trúc lại quay về phía Úc Đường, sợ y sẽ tiếp tục chịu khổ trong cái nhà này, trước khi rời đi còn hỏi y hôm nay có muốn đến thăm nhà họ Lâm không.

Úc Đường uyển chuyển từ chối, nói rằng nếu kết hôn sẽ có ít thời gian ở bên cha mẹ và anh trai hơn, giờ y vẫn mong được ở nhà một thời gian.

Đứa bé thông minh ngoan ngoãn biết bao, vợ chồng Lâm Hạc im lặng nhìn vợ chồng Vu Dương Xuân bằng ánh mắt đầy vẻ trách móc.

Vợ chồng nhà họ Vu thì im lặng cúi đầu như không nhìn thấy ánh mắt bất mãn kia.

Sau khi tiễn gia đình Lâm Tu Trúc, bữa tối gia đình đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Úc Đường chúc cha mẹ và anh trai ngủ ngon rồi đi lên lầu, chỉ còn lại ba người Vu Dương Xuân trong phòng khách, lúc này họ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng! Sau bao nhiêu ngày trông ngóng, cuối cùng cũng có thể tiễn y đi rồi!

Bạch Tuyết mừng phát khóc, lấy khăn giấy lau nước mắt, cố kìm nén xao động trong lòng, không để tiếng khóc lẫn tiếng cười của mình đánh động đến Úc Đường trên lầu. Rốt cuộc là từ khi nào mà nhà của bà ta biến thành như thế này? Nghĩ kỹ lại, tất cả những chuyện này có lẽ đã bắt đầu từ khi đứa trẻ đó quay về cách đây vài năm.

Đó là ngày nắng đẹp cuối cùng của nhà họ Vu, Bạch Tuyết hiếm khi ở nhà thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bảo mẫu của nhà họ Vu mở cửa ra, hơi ngơ ngác lúng túng, vì bà ta mất tận ba giây mới nhớ ra ai đang đứng trước mặt mình. A, thì ra là cậu út mất tích nhiều ngày nay đã quay trở lại. Nhưng cậu út trông giống thế này sao? Bà ta không nhớ rõ lắm.

Bảo mẫu không để ý đến trạng thái xuất thần nhất thời của mình, chỉ máy móc chào: “Cậu chủ.”

Úc Đường mỉm cười chào bảo mẫu, vui vẻ bước qua cửa đến chỗ Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết ngồi trên sô pha giật mình, đứng thẳng dậy quát: “Sao mày lại về?”

Quát xong, Bạch Tuyết mới nhận ra đây không phải hành vi của người mẹ sau khi đứa con mất tích nhiều ngày trở về, may mắn là không có người ngoài ở đây, cũng không ai nhìn thấy bộ dạng xấu xí của bà ta.

Bạch Tuyết nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, mắt vẫn còn long lanh nước: “Con yêu, con quay về là tốt quá rồi, con không biết mẹ lo lắng thế nào đâu.”

Cách đây vài ngày, khi nhìn thấy lá thư tuyệt mệnh, Bạch Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm. Sẽ tuyệt vời biết bao nếu thằng bé đó không bao giờ quay trở lại. Như vậy thì sẽ không ai biết bà ta đã từng to gan đưa người tình về nhà, cũng không ai biết đứa con duy nhất của bà ta trốn dưới gầm giường rồi chứng kiến

những việc mẹ nó đã làm.

Ngoài ra, sẽ không ai biết rằng đứa con chỉ mới năm sáu tuổi của bà ta lúc đó không phải bị bọn buôn người bắt cóc trong lúc một mình chạy đi chơi, mà bị bà ta bỏ mặc ở nơi hoang dã, sống chết mặc bây.

Không sao cả, chỉ là một đứa con được mang thai mười tháng, nuôi dưỡng mấy năm mà thôi, bà ta còn trẻ, sau này có thể sinh thêm nhiều đứa con nữa. Chỉ cần thằng bé không bao giờ quay lại, vết nhơ của bà ta cũng sẽ không quay trở lại, bà ta vẫn sẽ là quý phu nhân danh giá quyến rũ như xưa.

Thế nhưng, thằng bé vẫn quay trở lại. Lần đầu tiên nó được cảnh sát giải cứu khỏi tay bọn buôn người, do đài truyền hình theo dõi về hoạt động chống buôn người đưa tin, gây chấn động cả nước. Lần thứ hai, nó để lại thư tuyệt mệnh để từ biệt thế giới, tự mình bước ra khỏi nhà, nhưng cuối cùng vẫn cứ quay lại.

Úc Đường dường như không nhận thấy sự sợ hãi và phản kháng trong mắt người đàn bà này, y lao mình vào vòng tay bà ta, như con chim mệt mỏi trở về rừng, tham lam đón nhận tình yêu trong vòng tay người mẹ.

Nhưng ngay cả y cũng không thể lấy được một thứ không tồn tại.

Hai hàng nước mắt tuôn rơi, giọng nói của Úc Đường đầy ấm ức: “Mẹ ơi, đừng vứt con đi nữa được không?”

“Mày đang nói cái gì vậy?” Bạch Tuyết hoảng sợ, muốn đẩy đứa con mình chưa từng yêu thương ra, nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được. Thiếu niên trong vòng tay quá quyến luyến mình, nhưng Bạch Tuyết chỉ cảm thấy rợn người, từng câu từng chữ nhẹ nhàng đó như những mũi kim đâm vào trái tim bà ta.