Chương 1

Cuối tháng 6, thời tiết ở Tụ Thành trong lành, bầu trời trong vắt không mây.

Lễ tang được tổ chức tại một nhà tang lễ ở ngoại ô, người quá cố là một bà cụ đã vào tuổi thất tuần, di ảnh của bà ta trông có vẻ hơi hung dữ, nghiêm túc và khó chơi y hệt như bản tính của bà ta hồi còn sống.

Úc Đường mặc đồ tang màu đen, ôm đầu gối ngồi trong một góc râm mát của lễ đường, cằm tựa nhẹ vào đầu gối, mái tóc dài buông xõa xuống đất. Nghiêng đầu liếc nhìn di ảnh, y bày tỏ thắc mắc của mình với người bạn thân nằm dưới đất: “Không phải ai cũng sợ chết sao?”

“Rõ ràng là trước đây bà ta nói muốn sống tiếp mà.” Úc Đường thở dài. Y vẫn nhớ lần cảnh tượng cuối cùng mình gặp bà ta.

Phòng bệnh một người gọn gàng rộng rãi, Úc Đường ngồi cạnh giường bệnh, ánh hoàng hôn kéo cái bóng của y và giường bệnh ra dài thật dài.

Một bà lão hốc hác nằm trên giường bệnh, già nua, yếu đuối, tức giận và sợ hãi. Các kết quả kiểm tra tại bệnh viện cho thấy bà ta cực kỳ khỏe mạnh, thậm chí các chỉ số còn bình thường hơn cả thanh niên, thế nhưng chẳng ai giải thích được vì sao ngoại hình của bà ta lại quắt queo đến mức này. Cơ thể này ngày càng không giống con người, mà giống một xác ướp bị chôn vùi trong cát hàng ngàn năm hơn, nước và sức sống đã bị cát hút đi, trong khi trái tim vẫn đập một cách ngoan cường.

Bà lão lấy hết can đảm, liều mạng nắm lấy cổ tay Úc Đường, không khỏi run rẩy vì quá gắng sức, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn thẳng vào chàng thanh niên đang mỉm cười ngọt ngào với mình bên giường.

“Làm ơn… làm ơn… tha cho tôi đi…”

Thứ theo cùng những lời cầu xin là từng giọt nước mắt lớn chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của bà ta, nhưng đôi mắt đó dường như không cảm nhận được nước mắt, chúng vẫn mở to, không chớp lấy một cái. Làn da nơi nước mắt chảy qua bỗng trở nên căng mọng như một cái cây được hút no nước, ánh lên màu hồng hào khỏe mạnh, nhưng chẳng bao lâu sau lại teo tóp đi.

“Làm ơn, để tôi chết đi!” Gác lại lòng tự trọng và phẩm giá đã gìn giữ suốt cuộc đời, bà lão thốt lên tâm nguyện cuối cùng của mình.

Khóe miệng cong lên của Úc Đường chậm rãi hạ xuống, y nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu nổi lời khẩn cầu của bà ta.

Hai đôi mắt cứ thế không chớp nhìn nhau hồi lâu, trong phòng bệnh chỉ còn một âm thanh duy nhất là tiếng máy theo dõi chạy.

Tít.

Tít.

Tít.

Tít tít tít tít tít…

Cuối cùng, bàn tay đang nắm tay thanh niên cũng buông lỏng, rơi thõng xuống một cách yếu ớt.

Bà ta đã thực hiện được mong muốn của mình.

Máy theo dõi nhịp tim phát ra âm thanh báo động, nhân viên y tế ập vào. Các bác sĩ và y tá nhìn thấy đôi mắt mở to của bà cụ trên giường, vẻ mặt vốn đã hung dữ nay càng trở nên quái dị hơn vì khóe miệng cong lên một cách sung sướиɠ.

Còn cậu thanh niên canh giữ bên giường bà ta chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.

Sự hoang mang này kéo dài rất lâu, cho đến tận lễ tang ngày hôm nay.

“Con người thật khó hiểu.” Úc Đường khẽ cảm thán.

“Vậy tiếp theo cậu có dự định gì?” Người bạn bên cạnh vặn vẹo cơ thể, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn quay về không?”

“Không biết.” Úc Đường đáp: “Ta không biết.”

Cậu nhìn chằm chằm vào di ảnh im lặng ở giữa lễ đường, di ảnh lặng lẽ nhìn lũ trẻ nắm tay nhau xoay vòng vòng ở cổng. Một đứa trẻ từ bên ngoài chạy vào, hào hứng nói với bạn bè của mình: “Lại có người đến kìa!”

Một chiếc xe hơi riêng màu đen đậu trước cổng nhà tang lễ ở ngoại ô, Lâm Tu Trúc và người bạn thân đi ké xe lần lượt bước xuống. Hai người đi đăng ký và ký tên trước, sau đó nói vài lời với gia đình của con trai người quá cố, rồi bước vào lễ đường chờ lễ truy điệu bắt đầu.

Cụ Ngô đã mất là một người có tiếng trong giới kinh doanh ở Tụ Thành. Bà ta tiếp quản công ty từ người chồng quá cố của mình, trở thành người nắm quyền thực sự của nhà họ Vu. Cụ Ngô trước giờ làm việc như sấm rền gió cuốn, tính tình cương quyết bảo thủ, thái độ cứng rắn, không có ý định nghỉ hưu ngay cả khi đã lục tuần, trước kia, mọi người còn đoán rằng bà ta sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.