-
Tưởng Tinh Trạch – người được cả trường thảo luận đang vùi mình trong ký túc xá thu xếp đồ đạc.
Còn tiếp tục ầm ĩ thì nhất định Lý Hoa Đinh sẽ có hành động tiếp theo, dù gì hắn cũng sắp ra tiền tuyến rồi, lúc trở về sóng gió đã qua.
Nhưng không chờ được quyết định xử phạt đám sinh viên mà ngược lại thấy thông báo huỷ bỏ và thư tạ lỗi.
Tưởng Tinh Trạch đứng bật dậy, xác nhận rất nhiều lần mới run rẩy gọi cho Lâm Phong.
Hồi lâu bên kia mới bắt máy.
"Thượng tá, Lý Hoa Đinh đã rút thông báo về, rốt cuộc..."
Hắn chưa nói xong thì bị Lâm Phong ngắt lời, sắc mặt còn khó coi hơn hắn.
"Đủ rồi! Chuyện này dừng ở đây! Cậu đừng trêu chọc bọn họ nữa."
Tưởng Tinh Trạch cảm thấy không đúng, vội vã hỏi: "Nhưng nếu bị xử phạt thì lần này đi tinh cầu hoang..."
"Cậu còn vọng tưởng nhặt công trạng à?" Lâm Phong cười khẩy: "Chỉ vì cậu phá đám mà con mẹ nó quân hàm của tôi không được phê duyệt kia kìa!"
Đồng tử Tưởng Tinh Trạch co rụt, sắc mặt tái nhợt: "Sao có thể..."
Lâm Phong mất hết kiên nhẫn: "Nhân đây tôi nói cho rõ, cậu an phận chút thì chúng ta duy trì ghép cặp, không an phận thì cút xéo cho tôi!"
Màn hình ảo trước mắt đen xì, cửa sổ biến mất trong tích tắc.
Tưởng Tinh Trạch ngã ngồi trên ghế, nửa ngày vẫn còn thất thần.
Không có khả năng! Dung Thời lấy đâu ra chỗ dựa lớn như vậy? Nhất định chỉ là trùng hợp thôi!
Đọc thư tạ lỗi của Lý Hoa Đinh, sinh viên toàn trường cứ như ăn tết, một đám ló đầu ra ngoài cửa sổ hoan hô, còn hô to "Đế Quốc vạn tuế".
"Ngu ngốc là bệnh." Tần Lạc vô cùng hả hê, cậu liếc nhìn thiết bị đầu cuối rồi quay sang bảo Tống Du: "Đã tản động cơ ra ngoài."
Tống Du quay bút, nhìn bài tập vật lý trước mắt, thuận miệng nói: "Đừng lộ liễu quá, mặt khác duy trì bất động."
"Điều đó thì em biết!" Tần Lạc cười hì hì: "Chắc chắn họ sẽ há hốc mồm, hận không thể xác nhận chuyện này ngay lập tức."
Tống Du nghiêng đầu nhìn thú bông Thỏ Thỏ đặt ở đầu giường, ngẩn người.
Lát sau, cậu khẽ cười: "Ngày mùng một tháng tư, đến lúc phải kết hôn rồi."-
Trong phòng khách, hàng chục màn hình ảo được dựng từ xa tới gần, Dung Thời đi xuyên qua, tay nhấp nhẹ, tấm ảnh chụp một bệnh viện xuất hiện trước mặt.
Một khối kim loại hình cầu đang ôm hòn đá năng lượng lớn chừng quả bóng bàn, vừa liếʍ vừa nói: "Gần đây năng lượng sung túc, tôi đã tiến hành theo dõi trong phạm vi bán kính năm mươi kilômét trong vòng nửa năm thì phát hiện Lâm Mạt và Lâm Đang đều tới bệnh viện chuyên dành cho Omega. Trước lễ khai giảng đón tân sinh viên nửa tháng, họ cũng từng đến đó một lần."
Trên tấm ảnh là một bệnh viện rất bình thường, chắc hẳn liên quan tới công việc chuyên phục vụ Omega nên bức tường kim loại bao xung quanh bệnh viện có màu xanh lam, trên cùng là hàng chữ "Bệnh viện quân khu trung ương Đế Quốc 88".
Tầm mắt Dung Thời dừng ở biểu tượng trước hàng chữ.
Kiếp trước hắn chưa từng tới bệnh viện này, thế nhưng biểu tượng kia lại quen mắt một cách kỳ lạ, cứ như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
"Mày nhìn thấy tấm biển này bao giờ chưa?"
01 lắc lư bay qua: "Tôi từng nhìn thấy qua vô số lần sàng lọc tư liệu giám sát."
Dung Thời: "Trước đó thì sao?"
01 tốn hai giây tự kiểm tra bộ nhớ: "Chưa từng thấy."
01 tới tay Dung Thời khi hắn ba mươi hai tuổi, nó sẽ tự động theo dõi và thu âm, chỉ cần thứ hắn gặp qua thì đều được lưu trữ.
Nếu hắn từng nhìn thấy biểu tượng này, vậy phải trước thời điểm hắn ba mươi hai tuổi.
Bố trí thời gian tới bệnh viện đó xem sao.
Bỗng có tiếng đập cửa, Dung Thời bèn đi ra, tiện tay búng một cái, màn hình ảo biến mất.
Mở cửa, gương mặt đẹp trai của Tống Du xuất hiện ngay trước mắt.
Vừa lúc có một đám sinh viên vội vã bước qua hành lang, Tống Du cười chào hỏi: "Mẹ già, chào buổi trưa nha~"
Đám sinh viên bị dọa giật thót, đỉnh đầu tê dại: "..." Đây là phương thức chào hỏi từ cõi âm phủ hay gì?
Dung Thời: "..." ngứa tay.
Tống Du đi vào, đang định nói chuyện thì thoáng thấy thứ gì đó màu lam lóe lên sau ghế sô pha, khiến cậu không khỏi liếc mắt nhìn.
"Có chuyện gì?" Dung Thời lạnh nhạt hỏi.
Tống Du chuyển tầm mắt, tự nhiên ngồi xuống sô pha: "Hôm nay chính là ngày trọng đại của chúng ta, anh nói xem có chuyện gì?"
01 trốn sau sô pha, ôm cục đá năng lượng run rẩy.
Vừa rồi liếʍ say mê quá, quên trở về vòng tay của ông chủ. Q^Q
Dung Thời cũng ngồi xuống sô pha ngay bên cạnh cậu, mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, vào website cục dân chính Đế Quốc.
Hai Alpha làm việc, đặc biệt trong đó có một người đã từng là sĩ quan, thế nên làm thủ tục kết hôn cứ như đánh giặc, chưa đầy hai phút đã điền xong mọi thông tin.
Giọng AI nữ dịu dàng vang lên trên màn hình ảo.
【Đang trình đơn lên bộ phận xét duyệt - xét duyệt thông qua - đề kiểm tra đã được gửi tới thiết bị đầu cuối, sau khi làm xong thì hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn.】
Tống Du cảm nhận cổ tay khẽ rung, ngón tay cậu vuốt nhẹ, phần mềm khảo nghiệm kết hôn của cục dân chính khởi động.
Camera bị cưỡng chế mở ra, câu hỏi đầu tiên xuất hiện trên màn hình.
【Xin hỏi, bạn đời của ngài thích ăn trái cây gì nhất?】
Quy định không cho phép nhắc bài, một khi hệ thống theo dõi phát hiện thì nó sẽ ngừng hỏi đáp ngay lập tức.
Lần đầu kết hôn, Tống Du không biết còn phải trả lời câu hỏi. Cậu thoáng liếc sang gương mặt vô cảm của Dung Thời thì thấy hắn cũng đang nhìn lại bên này, cậu bèn tự tin trả lời: "Anh ấy không thích ăn trái cây mà chỉ thích ăn thịt nướng."
Dung Thời: "..."
Sau âm thanh cảnh cáo, giọng AI nữ êm ái vang lên.
【Trả lời sai.】
【Xin hỏi, sinh nhật bạn đời của ngài vào mùng mấy tháng mấy?】
Tống Du che miệng hắng giọng, lén liếc về phía Dung Thời.