"Cậu thu hồi kỷ luật Tưởng Tinh Trạch cho tôi." Giọng ông ta chắc nịch: "Hôm nay, không, thu hồi luôn vào buổi chiều đi!"
"Không được." Dung Thời lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ tôi đã lưu lại đường sống, nhưng hắn lại đòi tôi đưa chứng cứ, hiện tại cả trường đã xem, tôi dùng lý do gì mà thu hồi?"
"Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, bây giờ cậu thu hồi ngay cho tôi!"
Lý Hoa Đinh đứng bật dậy, tay đập ầm ầm xuống mặt bàn.
Dung Thời ngẩng đầu nhìn ông ta.
"Ngài cứ trút giận như vậy cũng chả giải quyết được vấn đề gì."
"Vậy cậu nói nói xem tôi phải làm sao bây giờ?" Lý Hoa Đinh ngồi trở lại, xoa thái dương, đầu đau như muốn nứt ra: "Một đám chỉ biết tạo áp lực cho tôi, mẹ nó tưởng tôi là thần tiên à?"
Dung Thời: "Nếu ngài tin tưởng lời tôi nói thì ngài không cần làm gì hết, tôi sẽ xử lý thích đáng."
"Xử lý thích đáng?" Lý Hoa Đinh cười lạnh lùng: "Cậu định xử lý thế nào? Tôi không làm được mà cậu làm được à?"
Cuộc trò chuyện tan vỡ, Dung Thời chẳng muốn tốn nước bọt, thấy ông ta cự tuyệt bèn rời đi.
Năm giờ chiều, thời điểm tan học, huấn luyện viên đều đi ăn cơm hết.
Có người thấy trên bảng điện tử thông báo xóa bỏ hình phạt.
"Xét những cống hiến cho Học viện, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định xóa bỏ hình phạt ư? Định mệnh!"
Lập tức mọi người xúm vào xem.
Vài người không tin, mở website trường quân đội, quả thực trên giao diện nội bộ tìm được thông báo xóa bỏ hình thức kỷ luật đối với Tưởng Tinh Trạch.
"Trò hề à?"
"Học viện phát thông báo chứ không phải hội sinh viên, nói cách khác đây là lãnh đạo trường xóa bỏ."
"Thời điểm hắn ta cống hiến cũng mò được không ít chỗ tốt mà."
"Có quyền thế ghê gớm thật, vi phạm sẽ được miễn kỷ luật, ghê tởm muốn phun!"
"Không tắc động mạch não mười năm không làm ra việc này được, đây là mang quyền uy nhà trường giẫm đạp xuống đất, đáng giá sao?"
Lưu Hoành với anh em hệt như đánh thắng trận, hí hửng đi ăn cơm chiều rồi định vào Star Wars chém gϊếŧ mấy hiệp, lúc ra khỏi nhà ăn lại nghe được tin tức như thế thì chẳng còn tâm trạng nào mà chơi.
Bạch Đình: "Chắc chắn phía trên tạo áp lực, Lý Hoa Đinh chịu không nổi."
Lưu Hoành: "Lão già chết nhát phiền phức thật sự!"
Đọc kĩ thông báo, Hồ Phong lo lắng hỏi: "Trường học bỏ qua hội sinh viên mà đưa thông báo, có lẽ Dung Thời không đồng ý, vậy làm sao bây giờ?"
Lưu Hoành châm chước một lát, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Để xem Dung Thời làm thế nào đã, thật sự không xong thì ba chúng ta sẽ ra mặt."
Trừ bỏ chuyện giúp Hồ Phong, sau đó Dung Thời còn giúp hắn cải tiến chiêu thức và kỹ năng chiến đấu.
Rõ ràng là sinh viên năm thứ nhất, góc độ nhìn nhận vấn đề lại sắc sảo hơn huấn luyện viên, khiến hắn chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Mỗi tội hơi độc miệng.
Trong văn phòng, Thiên Phàm và Trịnh Hải cùng nhau ngồi thảo luận việc này.
Trịnh Hải ôm bình giữ nhiệt, vẻ mặt u sầu: "Sinh viên tự quản là truyền thống trường chúng ta, hiện giờ ông ta làm vậy, căn bản sẽ dao động, không nói học sinh, ngay cả giáo viên chắc chắn có ý kiến."
Thiên Phàm cười nhạt: "Lão Lý làm thế thì vị trí đó ngồi chẳng được lâu đâu."
"Đúng rồi, Dung Thời muốn kết hôn, thầy phải làm gì bây giờ?" Trịnh Hải đột nhiên hỏi.
Thiên Phàm lắc đầu cười khổ: "Tôi có thể làm gì chứ? Nó nói ngăn cản nó yêu đương thì nó sẽ tự tử, tôi nỡ để nó đi tìm cái chết sao?"
Trịnh Hải: "..."
Nỗi oán hận hội sinh viên vốn chất chứa đã lâu, vì việc này mà bùng nổ.
Hội sinh viên phần lớn thành tích ưu tú, có thể cùng sĩ quan quân đội ghép cặp thì tương đương với có nhiều tài nguyên, họ chẳng có ý kiến gì. Thế nhưng vì sao vi phạm lại dễ dàng được tha thứ như vậy?
Chẳng lẽ nội quy trường học chỉ là nhằm vào sinh viên bình thường như họ?
Ban đêm, trên diễn đàn mở màn bằng một bài đăng bằng tên thật, chưa đến mười tiếng đã tụ tập hơn tám nghìn người, toàn bộ đều dùng tên thật phản đối thông báo xóa bỏ hình thức kỷ luật, và tỏ ý hôm sau không rút thì toàn thể sẽ bãi khóa.
"Anh cảm thấy lão già Lý kia chịu được áp lực không?"
Tống Du ngồi đối diện Dung Thời, vui vẻ xem diễn đàn.
Dung Thời mở đề toán ra: "Nếu cậu không chép phạt thì về tổ của mình đi."
"Không phải tôi ở đây để chép phạt sao?" Tống Du mở tờ giấy, viết một chữ Tống rồng bay phượng múa.
Cậu ghé trên bàn, nhìn tay Dung Thời cầm bút, mảnh khảnh, cân xứng, rất đẹp.
"Nếu lão già kia kiên trì xóa bỏ thì thế nào?"
Dung Thời vừa làm bài vừa bảo: "Cần xử phạt, nếu không vị trí của ông ta khó bảo toàn."
"Phì..." Tống Du nhịn không được cười: "Anh lấy niềm tin từ đâu ra thế?"
Đương nhiên Dung Thời tin, trước chưa nói tới vị vương tử điên cuồng quyền thế ngập trời này, bối cảnh thằng nhóc Lưu Hoành kia cũng không tầm thường, còn gia đình Trần Thần chính là dòng dõi quân nhân.
Nhiều người hỗ trợ như vậy, sao hắn phải lo lắng.
Đến mười một giờ, sau khi bị đuổi rất nhiều lần, cuối cùng Tống Du mới trở về phòng mình.
"Ghép cặp với Tưởng Tinh Trạch chính là Lâm Phong?" Tống Du tự pha một tách cà phê.
"Phải, là cháu của Lâm Hiếu Tông, nhưng không thuộc chi được ưu ái nhất." Tần Lạc ngậm thịt khô, ngả người trên sô pha chơi game.
Lâm Hiếu Tông là một trong ba tổng chỉ huy quân đội, nắm trong tay quyền thượng tướng.
Bỏ vào tách cà phê năm viên đường, Tống Du thong thả quấy.
"Tôi nhớ rõ hai năm nay ông ta chưa thăng chức thì phải?"
Tần Lạc: "Nghe nói sắp có quyết định, em phun vào, thứ bùn lầy đó cũng có thể thăng lên thiếu tướng được, ấn tượng của em đặc biệt khắc sâu."
"Đúng vậy, bùn lầy thăng thiếu tướng gì chứ." Giọng Tống Du mang theo ý cười: "Vẫn nên ở lại rèn luyện thêm mấy năm thôi."
Câu nói xoay hai vòng trong đầu Tần Lạc, đột nhiên cậu ta cá chép lộn mình ngồi bật dậy.
"Anh, anh định chơi ông ta một vố à?"
Tống Du nếm thử một ngụm, cảm thấy chưa đủ ngọt, bèn bỏ thêm hai viên đường nữa.
"Không được hả?"
Tần Lạc chạy đến bên chân Tống Du ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng lên: "Liệu có được không? Nhỡ rút dây động rừng thì sao? Không nhẫn nhịn nữa hả?"
Tống Du: "Cùng sự việc nhưng đổi động cơ thì sẽ tạo thành kết quả khác biệt như trời với đất."
Tần Lạc gật gù cân nhắc: "Nếu tấn công vây cánh thì chắc chắn họ sẽ đánh trả và đề phòng nghiêm ngặt hơn."
Trong tình huống này, đâu thể tùy tiện ra tay.
Nghĩ vậy, cậu ta bèn hỏi: "Vậy anh tính toán dùng động cơ gì?"
Tống Du cười khẽ: "Ra mặt cho vợ tôi."
Tần Lạc: "..." Vợ cái khỉ ho cò gáy.