Trong phòng học...
Tần Lạc bật cười: "Có phải bị ngốc đâu, bí mật bàn kế hại người trong phòng học cơ mà."
Những người khác lại cười không nổi, từng là chủ tịch mà làm ra hành vi này!
"Các địa điểm trong trường khác biệt, ký túc xá thường xuyên có người ra vào, còn phòng học lại an toàn hơn."
Tống Du chống cằm, thản nhiên cười: "Ý tưởng không tồi, đáng tiếc gặp phải Dung Thời."
Sắc mặt Lục Minh và Trương Nghị đều rất khó coi.
Trương Nghị bị vạch mặt chưa nói, ngay cả Tưởng Tinh Trạch cũng tránh không thoát.
Lời đảm bảo tối qua của hắn ta khác nào thả rắm, biến mất không sủi tăm.
Tưởng Tinh Trạch chẳng những không lật đổ Dung Thời mà còn trợ giúp nâng cao uy tín của hắn.
Đúng là vác đá nện vào chân!
-
Tiết học kết thúc, Dung Thời vẫn chưa trở về.
Tan lớp, Trương Nghị đi theo phía sau Lục Minh, hắn quay đầu hung hăng lườm Tống Du.
"Chờ chút."
Tống Du nhét tờ giấy nháp vào quyển sách giáo khoa, cầm giúp cả sách của Dung Thời.
Cậu chậm rãi bước về phía Trương Nghị.
Lục Minh thấy vậy, tâm tình phức tạp.
Hắn đối với Tống Du vẫn luôn mâu thuẫn.
Một mặt muốn hại Dung Thời thì khó tránh khỏi liên quan với Tống Du, mặt khác, cha hắn lại bảo hắn phải thân thiết với Tống Du.
Dẫn tới hiện giờ hắn lúng túng.
Trương Nghị không hiểu vì sao Lục Minh lại tôn trọng Tống Du như vậy, mà càng tôn trọng càng làm hắn ta khó chịu.
"Làm gì, muốn đánh nhau à?"
Tống Du cười khẽ: "Thông minh đấy."
Vừa dứt lời, cậu túm tóc Trương Nghị rồi đập đầu hắn ta vào tường.
Tiếng "cộp" vang lên, tốc độ nhanh tới mức ngay cả Lục Minh đứng bên cạnh cũng không kịp phản ứng.
Những người chưa ra khỏi phòng học hoảng sợ.
Hệt như ném giẻ rách, Tống Du quật hắn ta xuống đất, động tác trôi chảy tùy tiện, sắc bén lại tàn nhẫn.
Trương Nghị bị đập cho mắt mũi tối tăm, bây giờ hắn ta mới cảm nhận được cơn đau dữ dội từ trán truyền tới.
Đau đớn cộng thêm choáng váng làm hắn ta chẳng bò dậy nổi.
Tống Du cúi đầu thoáng nhìn, lạnh lùng nói: "Lần sau còn dám động vào tao, tao cho mày rụng luôn đấy."
Lời này nói với Trương Nghị, thế nhưng lại khiến Lục Minh tê dại đầu ngón tay.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy Tống Du đang cảnh cáo hắn.
Tống Du đi rồi, người trong phòng học hai mặt nhìn nhau.
Thế này sợ là sẽ bị chép phạt nhiều hơn mấy tờ.
Nhưng ra đòn quá hay!
Trên đường tới nhà ăn, Tần Lạc tiện tay hái lá cây ngậm trong miệng: "Tưởng Tinh Trạch tưởng giải quyết được Dung Thời, ai ngờ lỗ nặng, sau này ngẩng đầu thế nào đây, lo cho hắn quá đi."
"Nếu hắn nhận thua dễ dàng thì ngồi yên trên vị trí chủ tịch trong một năm thế nào được?" Tống Du cười nhạo: "Chờ xem, còn có chiêu sau."
Cùng ngày, diễn đàn học viện vô cùng náo nhiệt.
Một ngày tuôn ra nhiều dưa như vậy, căn bản ăn không kịp.
"Tưởng mới nói muốn đi làm nhiệm vụ thì xảy ra việc này, thật thảm."
"Thảm gì mà thảm, không phải chính hắn làm à? Ai ép buộc hắn chứ?"
"Tưởng xúi giục, Trương mua thuỷ quân, Lục thì sao nhỉ? Hắn không tham dự hả? Tao éo tin."
"Lật đổ Dung Thời, Lục Minh mới là người được lợi nhất [nhỏ giọng thì thầm]"
Dưa ngon còn có sự kiện Dung Thời và Tống Du kết hôn.
"Họ cưới chạy à?"
"A a a a a em giai Thời của tao thế mà muốn kết hôn! [nằm thẳng cẳng cũng không thể yêu đương]"
"Cứ tưởng hai con tính yêu đương ngọt ngào trong bốn năm, ai ngờ chưa quá bốn mươi ngày đã kết hôn? Ba không đồng ý đâu hu hu hu..."
"Rốt cuộc thần tiên nào chọn ngày mùng một tháng tư, kết hôn vào ngày cá tháng tư có tùy tiện quá không?"
"Mẹ nó đều là thằng Tưởng giờ trò quỷ, nếu không có hắn ta thì họ đâu có kết hôn nhanh như vậy!"
"Chỉ tính việc này, Tưởng Tinh Trạch sẽ mang tiếng cả đời!"
Có người đùa cợt nói, Tưởng Tinh Trạch chọc giận Omega cả trường, vết nhơ ghim đó, sợ rằng tương lai kiếm vợ cũng khó.
Cùng lúc, Tống Kha nhận được tin tình báo.
Trợ lý đặc biệt: "Dung Thời tuyên bố kết hôn trước mặt mọi người, còn đắc tội chủ tịch cũ Tưởng Tinh Trạch, nếu không có nhị điện hạ giúp đỡ, e rằng sau này..."
Không quyền không thế, còn nơi nơi đắc tội người, kẻ duy nhất có khả năng hỗ trợ lại là một vương tử vô dụng, gần như có thể đoán được tương lai.
"Chỉ cần Tống Du kết hôn với hắn thì chẳng có gì phải lo lắng nữa." Hiếm khi Tống Kha cười thoải mái: "Bọn nó đăng ký thì báo ngay cho tôi."
Trợ lý: "Vâng!"
Từ văn phòng hội sinh viên ra, Tưởng Tinh Trạch về thẳng ký túc xá.
Ngồi trên sô pha nửa giờ, hắn đá văng cái ghế nhỏ, hít một hơi thật sâu rồi liên lạc với Lâm Phong.
Sau mười hai giờ trưa, Lý Hoa Đinh thấp thỏm nhận cuộc gọi từ Lâm Phong.
Nửa tiếng sau, Dung Thời bị gọi vào phòng hiệu trưởng nói chuyện.