Dung Thời đọc xong bản thảo, đang chuẩn bị tắt chương trình phát sóng trực tiếp thì cánh cửa bị mở ra một cách thô lỗ.
Tưởng Tinh Trạch nổi giận đùng đùng đi tới, hai tay đập lên bàn làm việc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Dung Thời: "Ai cho mày dám nói hươu nói vượn!"
Dung Thời bình tĩnh: "Anh có ý kiến đối với hình thức kỷ luật hả?"
"Ý kiến ư?" Tưởng Tinh Trạch cười khẩy: "Coi như tao quá bận không có thời gian chỉ đạo mày, mày cũng không thể bởi vậy mà trả thù riêng, sai lầm gì cũng tùy tiện đẩy sang cho tao chứ!"
Dung Thời: "Anh cảm thấy tôi bôi nhọ anh sao?"
Tưởng Tinh Trạch càng thêm kích động: "Chẳng lẽ không phải ư? Chỉ bằng việc nói mấy câu mà xử phạt tao à? Hội sinh viên không phải là nơi mày có thể một tay che trời!"
Dung Thời: "Muốn tôi đưa chứng cứ à?"
Đồng tử Tưởng Tinh Trạch chấn động, lập tức hắn ta bình tĩnh lại.
Trong tay Dung Thời nhất định không có chứng cứ, bởi nếu có thì hắn đã sớm tung ra.
"Làm đi! Trái lại tao muốn xem mày có thể đưa ra thứ gì!"
Giờ học bắt đầu từ lâu, thế nhưng hai người trước màn hình vẫn tranh chấp khiến cả trường bàn tán sôi nổi.
"Tưởng Tinh Trạch rất cương quyết, lẽ nào hắn không làm?"
"Dung Thời cũng vậy, liệu có hiểu lầm gì chăng?"
"Lần đầu giới chủ tịch công khai lật mặt nhau chắc chỉ có hai vị này nhỉ?"
"Ơ, chỉ mình tôi để ý Dung Thời sẽ tóm Tưởng Tinh Trạch bằng cách nào à?"
Hai người tranh chấp khiến cho cấp lãnh đạo trường chú ý.
Hiệu trưởng Lý Hoa Đinh nhìn chăm chú màn hình, chắp tay sau lưng đi lại vài vòng trong phòng.
Thiên Phàm gõ cửa vào, bị ông ta chỉ mặt mắng mỏ một hồi.
"Không phải tôi đã bảo thầy dạy dỗ cậu ta cho tốt sao?" Lý Hoa Đinh cả giận nói: "Cậu ta còn quậy phá nữa thì tôi cũng khỏi làm chức hiệu trưởng này!"
"Dung Thời biết chừng mực." Thiên Phàm nghiêng đầu nhìn màn hình ảo: "Chẳng biết ai mới là kẻ quậy phá đâu."
Ngón tay Lý Hoa Đinh run rẩy chỉ vào màn hình ảo: "Cậu ta nhập học mới được bao lâu mà ngay cả Tưởng Tinh Trạch cũng chẳng để vào mắt, thế thì sau này còn quá quắt hơn!"
Thiên Phàm bước đến cạnh bàn ngồi xuống, động tác pha trà thành thạo: "Đừng tức giận, người già rồi dễ vỡ mạch máu, lại đây uống tách trà đi."
Lý Hoa Đinh tức hộc máu ngồi xuống.
"Dung Thời không muốn ghép cặp." Thiên Phàm rót trà vào từng chén, rồi đặt một chén trước mặt Lý Hoa Đinh: "Thầy không cảm thấy đây là cơ hội tốt sao?"
Lý Hoa Đinh: "Cơ hội gì?"
Thiên Phàm cười, thong dong bảo: "Thoát khỏi chuyện bị quân đội nhúng tay quá nhiều, đây chính là cơ hội lấy lại thực quyền."
Tay Lý Hoa Đinh cầm chén run lên, nước trà nóng bỏng bắn lên tay mà ông ta không hề cảm nhận được.
"Thầy muốn nói..."
Văn phòng hội sinh viên, Dung Thời và Tưởng Tinh Trạch còn đang giằng co.
Tưởng Tinh Trạch: "Mày mang ra đây, dám hắt nước bẩn vào tao trước toàn trường thì phải biết gánh chịu hậu quả!"
Dung Thời: "Anh là bậc đàn anh, tôi không muốn quá tuyệt tình."
"Thúi lắm!" Tưởng Tinh Trạch nhịn không được mạnh miệng: "Hoặc là mang chứng cứ ra ngay bây giờ, hoặc xóa bỏ hình phạt và công khai xin lỗi tao!"
"Nếu anh đã yêu cầu như vậy..." Dung Thời nhấp nhẹ, một video giám sát nhảy ra.
Hình ảnh là một gian phòng học nào đó, cửa sổ đóng chặt, chỉ có ba người Tưởng Tinh Trạch, Đỗ Thụy và Hoàng Long.
"Nhớ kỹ, nhất định phải chọn thời điểm Dung Thời có mặt, ép Tống Du đánh mày." Nói xong, Tưởng Tinh Trạch quay đầu nhìn Hoàng Long: "Còn mày phụ trách bám lấy Dung Thời, chỉ cần làm cho nó không kịp thời ngăn cản."
Hoàng Long: "Chẳng phải xem video giám sát là biết được chúng tao tiếp cận nó à?"
Đỗ Thụy: "Chúng tao tìm chỗ núp rồi chụp bao tải đánh Dung Thời một trận là được rồi, sao phải rắc rối thế?"
Tưởng Tinh Trạch cười nhạo: "Đánh một trận đã là gì? Tao muốn quét sạch danh dự của nó cơ."
Lát sau là hình ảnh ba người ngồi xổm bàn bạc xem hiệu quả tới đâu.
Video vừa bắt đầu, Tưởng Tinh Trạch đã biết không xong, hắn ta nhào qua định tắt chương trình phát sóng trực tiếp.
Dung Thời bắt lấy cổ tay hắn ta: "Chưa phát xong, gấp gáp gì thế?"
Tưởng Tinh Trạch hất tay hắn ra, thầm cuống lên, nắm đấm hướng thẳng vào mặt đối phương.
Video vừa phát trong vòng vài phút ngắn ngủi, cả hai đã giằng co qua chiếc bàn làm việc.
Video phát càng lâu, Tưởng Tinh Trạch càng nóng nảy, tâm lý dần sụp đổ.
Trái lại, Dung Thời thong dong nhàn nhã, tựa như đùa giỡn mèo con, không ra tay nhưng cũng không cho đối phương thực hiện được mục đích của mình.
Tưởng Tinh Trạch tức giận, hốc mắt đỏ bừng: "Dung Thời! Rốt cuộc tao đã làm gì đắc tội mày?"
Video phát xong, hiện giờ cả trường đều biết hắn ta hãm hại Dung Thời.
Không thể khiến Dung Thời mất hết danh dự, trái lại dính một thân tanh tưởi!
Dung Thời: "Muốn thì tôi làm, đây không phải kết quả anh muốn sao?"
Tưởng Tinh Trạch nhìn hắn chòng chọc, khó tin nói: "Mày cố ý!"
Cố ý không đưa chứng cứ, đào bẫy rập chờ hắn ta tự nhảy vào!