Dung Thời phất tay, bàn phím ảo chuyển sang một bên, hắn ngồi lên tấm thảm, tuy vậy tầm mắt vẫn cao hơn nhiều so với bé củ cải.
"Không chịu ngủ trưa hả?"
>/>
Múi giờ vừa vặn chênh lệch ngày và đêm.
"Ưm, em muốn nói với anh hai một câu rồi mới đi ngủ." Miên Miên nắm tai thỏ bông, kéo nó đến gần Dung Thời hai bước: "Em rất ngoan, đếm tới mười mới gọi cho anh hai đấy... ách xì!"
Bé củ cải chỉ hắt xì thôi mà suýt té ngã.
Dung Thời nhìn đôi chân trần nhỏ trơn bóng, muốn vươn tay ôm lấy: "Xỏ giày vào đã."
Miên Miên dậm chân, chào kiểu quân đội, tay trái che bàn chân, đầu ngón tay cố duỗi ra: "Đã rõ!"
Cậu bé xoay người vội vã đi tìm giày.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Miên Miên mới kịp xỏ xong một chiếc, cậu bé luống cuống, trề môi, nức nở: "Có phải anh hai rất bận không? Hức, em..."
Vào thời điểm này, không cần nghĩ cũng biết là ai đến.
Thấy bé củ cải sắp bật khóc, Dung Thời đứng dậy mở cửa: "Em đừng cúp máy."
Mở ra, quả nhiên trông thấy Alpha tóc vàng nào đó đứng trước cửa.
Cậu oán giận: "Sao chậm chạp thế?"
Dung Thời nghiêng người nhường đường: "Ký túc xá của cậu ngay đối diện mà."
Tống Du: "Nếu anh dứt khoát đồng ý kết hôn với tôi thì đâu phiền toái thế."
"Kết hôn?"
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của bánh bao sữa, Tống Du ngẩn ra, xoay người ngó quanh phòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên hình ảnh ba chiều ngay cạnh chân.
"Anh là bạn của anh trai em hả?" Miên Miên một chân xỏ giày vải một chân xỏ dép lê, đánh giá Tống Du.
Tống Du chuyển tầm mắt từ bộ đồ thỏ trên người bé con tới thỏ bông, não bắn pháo hoa.
"Thỏ con ở đâu ra thế?"
"Em là Miên Miên, Omega, năm nay ba tuổi rưỡi, là em trai của anh hai, không, anh trai là anh hai, em trai là em..."
Miên Miên bối rối bởi chính lời nói của mình, bé con bẻ ngón tay chữa lại mối quan hệ giữa mình và anh trai.
Tống Du bị chọc cười, cậu chỉ vào thỏ bông rồi bảo: "Anh cũng thích Thỏ Thỏ."
Miên Miên nghiêm túc giới thiệu: "Đây là anh hai."
Tống Du nhìn khuôn mặt như quan tài của người nào đó, chẳng nhịn được cười: "Còn lâu hắn mới giống Thỏ Thỏ, chẳng đáng yêu chút nào."
Miên Miên chậm rãi ôm chú thỏ bông vào trong lòng, khăng khăng: "Là anh hai."
"Miên Miên." Dung Thời gọi: "Vừa nãy em định nói gì?"
Đột nhiên nhớ tới việc muốn nói, đôi mắt Miên Miên vụt sáng: "Em nghe nhắn lại, anh về thăm em thật hả?"
Dung Thời: "Em đếm đến mười là anh sẽ về tới nhà."
Xòe bàn tay nhẩm tính, Miên Miên vui sướиɠ hỏi: "Thật không? Em đếm đến mười là có thể nhìn thấy anh hả?"
Giọng Dung Thời thoải mái: "Ừ, em ngủ trưa đi đã."
Có được câu trả lời vừa lòng, bé củ cải cảm thấy mỹ mãn, trước khi ngắt cuộc gọi còn vẫy tay tạm biệt Tống Du.
"Anh hai, anh đẹp trai, hẹn gặp lại."
Tống Du cũng vẫy tay với bé con: "Ngủ ngon nhé, bé thỏ thỏ."
Ngắt cuộc gọi, nụ cười thân thiết của Tống Du biến thành châm chọc: "Không ngờ chủ tịch Dung lại có đứa em trai đáng yêu như vậy, giống nòi hoàn toàn bất đồng nhỉ?"
Dung Thời: "Trẻ con người lớn cùng một giống nòi."
Tống Du: "Thật không? Thực tế có vài người sinh ra đã là động vật già khú rồi ấy."
Dung Thời: "..."
Hắn kéo bàn phím ảo về, hoàn toàn chẳng có ý tứ đãi khách.
"Cho cậu mười phút."
Hắn thiết lập phương thức ẩn nên Tống Du không xem được nội dung trên màn hình, cậu bèn tự xuống bếp tìm trái cây ăn.
"Tốt nhất anh nên sớm quyết định, càng lâu càng bất lợi, ít nhất hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay anh và tôi."
Sắc mặt Dung Thời lạnh nhạt: "Tôi và cậu không chung một đường."
Tống Du: "Nhưng bây giờ anh và tôi đang ở chung trên một chiếc thuyền đấy."
Trò chuyện đúng mười phút, Tống Du trở về, Dung Thời dừng gõ phím.
Cột vào với Tống Du đúng là tránh được rất nhiều phiền toái, tuy nhiên cũng nảy sinh rất nhiều phiền toái bởi cậu ta là vương tử.
Quan trọng nhất, hắn chẳng muốn dễ dàng kết hôn như thế.
Kiếp trước mất liên lạc với bé mèo, hắn đã cố gắng tìm kiếm nhưng vô ích. Nếu sớm đề nghị gặp mặt thì đâu đến nỗi cho tới khi chết cũng chẳng biết đối phương là ai.
Nếu được quay trở về, vậy hắn sẽ tìm cơ hội gặp đối phương, thậm chí có thể...
Hôm sau, Dung Thời tới văn phòng hội sinh viên báo cáo, trong tháng tới sẽ bàn giao cũ mới. Hắn muốn làm chủ tịch thì đầu tiên phải nhận bàn giao công việc, sau đó mới triển khai tuyển thành viên.
Quá giờ hẹn một tiếng, cựu chủ tịch Tưởng Tinh Trạch ung dung xuất hiện.
"Xin lỗi, bận chút việc nên tới trễ."
Dung Thời đặt bản tóm tắt lý luận quân sự trong tay xuống, vẻ mặt không đổi: "Đến muộn một tiếng, nếu ở quân bộ thì anh đã bị khai trừ rồi."
Ánh mắt Tưởng Tinh Trạch ngưng lại, hắn gượng cười: "Đừng tức giận đừng tức giận mà, hiệu trưởng bảo tôi ở lại giúp, vì nhờ người khác thì ông ấy chẳng yên tâm."
Văn phòng hội sinh viên rộng hơn văn phòng của Thiên Phàm nhiều, Tưởng Tinh Trạch ngồi vào bàn làm việc, lấy một tập trong đống tài liệu, mở ra và đẩy tới trước mặt Dung Thời.
Bên trong không phải văn bản liên quan đến bàn giao công việc, mà là biên bản xử lý kỷ luật.
Dung Thời: "Nghĩa là sao?"
Tưởng Tinh Trạch lộ nụ cười khéo léo: "Bàn giao công việc đâu phải ngày một ngày hai, cậu mới nhập học nên có rất nhiều điều còn bỡ ngỡ, vậy bắt tay xử lý vụ này trước đi."
Trên cùng là biên bản kỷ luật chưa được thông báo chính thức.
Tưởng Tinh Trạch: "Một tuần trước, năm Alpha hệ cơ giáp năm thứ hai lôi một Omega vào nhà kho đánh đập, hội sinh viên nhận được tin tức chạy tới và thấy Omega kia đang động dục, nếu không phát hiện kịp thời thì hậu quả khó mà tưởng tượng."
"Năm Alpha này trước mắt đang bị cảnh cáo, đình chỉ toàn bộ nhiệm vụ, cậu xem nên xử lý thế nào?"
Dung Thời nhận tập tài liệu, đọc lướt qua.
Tên của năm Alpha rất quen thuộc, mặt sau ghi lại kết quả xếp hạng đợt khảo hạch gần nhất, đếm ngược từ dưới lên không đứng đầu tiên thì cũng xấp xỉ.
Tuy là học sinh cá biệt, nhưng thế lực gia đình người này này so với người kia còn quyền cao chức trọng hơn.
Vụ án này vì sao bị gác lại, quá rõ ràng.
Chẳng hề đề cập tới nội dung công việc được bàn giao mà lại đẩy vụ án khó nhằn này cho hắn, muốn ra oai phủ đầu với hắn ư?