- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Bà Xã Là Alpha Đỉnh Cấp Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
- Chương 9-2
Bà Xã Là Alpha Đỉnh Cấp Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 9-2
"Quyết định của Dung Thời rất chính xác, nơi này có hang núi và vách đá dựa lưng, phía trước lại có con sông chẳng khác nào lá chắn tự nhiên. Chính là địa hình ưu tiên hàng đầu cho việc hạ trại, quá phù hợp với những tay lính mới."
"Quan trọng là thời gian không còn sớm nữa, mà đã tiến vào rừng rậm thì một là đi suốt đêm, hai là hạ trại trong rừng, cả hai trường hợp đều rất nguy hiểm."
"Tân chủ tịch này có gì đó."
Màn đêm buông xuống, khu đất trống trước cửa hang nổi lửa, lều con nhộng bung ra xếp thành hàng, làn gió đêm thổi qua mang theo mùi tanh của bùn.
Nhóm người vây xung quanh đống lửa, náo nhiệt như cắm trại.
Dung Thời cố tình tránh đi chỗ khác, ngồi dựa vào một tảng đá trong hang, từ ba lô lấy ra hòn đá rồi khẽ bảo: "Ăn cơm."
Tiếng nói vừa dứt, khóa trang trí trên thiết bị đầu cuối cá nhân mở ra, viên đá quý màu xanh biển lăn xuống rồi biến thành một quả cầu kim loại đầu tròn.
Quả cầu vui sướиɠ xoay vài vòng, từ bên thân vươn hai móng vuốt nhỏ, xòe ra trước mặt Dung Thời.
【Nào nào, bé con thèm tới mức khóc nhè rồi.】
Dung Thời: "..."
01 ôm hòn đá cọ cọ, trên khung máy móc xuất hiện hai đốm đỏ.
【Thật thơm~】
Dung Thời: "Nhanh lên."
Quả cầu kim loại đột nhiên tách ra từ giữa, hệt như mở miệng rồi ném hòn đá vào, tiếng răng rắc truyền ra, một lát sau đá thừa được nhổ xuống.
【Còn thừa 1% pin, chẳng đủ nhét kẽ răng...】
Âm thanh vang lên, cùng lúc hình ảnh trước mắt Dung Thời biến hóa. Những chú thích về mọi thứ liên quan trên cửa sổ nổi xuất hiện trong tầm mắt, bao gồm tính chất, thuộc tính, khoảng cách, cấp độ nguy hiểm.
Dung Thời: "Tắt chế độ chờ để chữa trị trước đã, tạm thời chưa cần dùng tới mày đâu."
Trong tích tắc, tất cả khôi phục như thường.
Sau khi phân công thời gian thay ca trực, Dung Thời tìm một hang đá nhỏ, mở túi ngủ rồi chui vào.
Tống Du và Tần Lạc cũng theo lại, nằm nghỉ ngơi ở vách đá bên kia hang.
Đêm dài, bốn phía tịch mịch, chỉ có tiếng nước chảy.
Tiếng bước chân cực nhỏ dần tới gần, Tống Du xoay lưng về phía cửa động, mở bừng đôi mắt, không hề có vẻ ngái ngủ.
Tiếng gió xẹt qua bên tai, Tống Du nhanh chóng bắt lấy cổ tay đối phương rồi vặn lại, bóp chặt gáy hắn ta và quật xuống mặt đất.
Đèn pin chiếu tới, người nằm trên mặt đất tay cầm kiếm, mặc đồng phục huấn luyện của tân sinh viên, nhưng tuổi tác chừng hai mươi ba mươi.
Tống Du kê đầu gối vào lưng hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo: "Ai phái mày tới?"
Thấy tình thế không đúng, tên sát thủ định gây náo loạn: "Cứu... hự!"
Tống Du nhanh hơn một bước, cậu vặn mạnh cằm hắn ta. Xương cổ bị gãy, cơ thể hắn ta lập tức mềm nhũn.
Tần Lạc cầm đèn pin, ngồi xổm xuống quan sát rồi thì thầm: "Anh, vác ra ngoài rồi ném xuống sông hả?"
Tống Du ra hiệu im lặng rồi nghiêng đầu nhìn về phía Dung Thời.
Từ lúc sát thủ xuất hiện cho đến lúc giải quyết trước sau chưa đầy một phút, thế nhưng đối với người có tính cảnh giác cao mà nói, một giây khác thường đủ làm cho họ tỉnh giấc.
Đến bây giờ Dung Thời vẫn chẳng phản ứng gì, hoặc là ngủ say thật, hoặc là giả vờ.
Tống Du chậm rãi tiến về phía hắn, trong đầu hiện lên vô số khả năng chỉ trong vài bước ngắn ngủi.
Cực chẳng đã, cậu không muốn đối địch với Dung Thời.
Trực giác mách bảo với cậu rằng hắn rất mạnh.
Còn chưa tiếp cận, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, một sinh viên gác đêm soi đèn pin đi tới cửa động: "Vừa rồi có tiếng gì thế?"
Tần Lạc lập tức tắt đèn pin, che chắn thi thể.
Nhỡ bị những người khác phát hiện thì đâu phải chuyện đùa.
Cậu hắng giọng nói: "Không có gì đâu, nói mớ mà thôi."
Tần Lạc thấy Tống Du men theo vách đá tiến đến cửa động, có vẻ sẽ thủ tiêu người tới nếu bị phát hiện.
Ở trong lòng Tống Du, vì việc lớn thì có thể hy sinh tất cả, chứ nói gì tới một sinh viên chẳng hề quen biết.
Tần Lạc không đành lòng, cậu vội vàng lên tiếng: "Đừng soi nữa, chói mắt!"
Ánh đèn vừa vặn đảo qua chỗ Dung Thời đang ngủ, hắn ngồi dậy, giọng nói trầm thấp mất kiên nhẫn: "Ồn ào quá."
"A, thực xin lỗi." Sinh viên vốn kính nể Dung Thời, thấy mình quấy rầy giấc ngủ của chủ tịch thì lập tức chuồn mất.
Người kia đi rồi, Dung Thời ngước nhìn, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Tống Du đang đứng cách đó ba mét.
Chẳng ai lên tiếng, nhưng Tần Lạc lại cảm nhận rõ ràng và chính xác được một loại nguy hiểm không thể diễn tả bằng lời.
Tiếng nước dồn dập đánh vỡ bầu không khí ngưng đọng trong hang.
Dung Thời nhanh chóng chạy ra cửa động, đeo kính ban đêm rồi nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cảm ứng nhiệt hiện lên một mảng đỏ đậm, cho thấy có một bầy động vật đang di chuyển tới gần.
"Bảo họ vào hang ngay lập tức." Dung Thời bước nhanh về phía dãy lều.
Ba đội viên gác đêm vội vã đánh thức mọi người.
Người bị đánh thức vẻ mặt mơ màng, khi nghe thấy tiếng đạp nước ầm ĩ thì luống cuống tay chân.
"Xảy ra chuyện gì thế? Bên kia xuất hiện thứ gì vậy?"
"Mau, chạy mau!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Bà Xã Là Alpha Đỉnh Cấp Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
- Chương 9-2