[Lầu 3: Vân Sơ của năm năm trước vẫn chưa nổi tiếng, cho dù Diệp Mộc Châu kiếm được tiền từ thiết kế, cũng không mua nổi chiếc váy đắt tiền thế này! Chiếc váy này là sản phẩm vào năm năm trước của nhà thiết kê Star, Diệp Mộc Châu không thể có được, trừ phi là người đàn ông già mua cho cô ta!]
[Lầu 4: Nện thật nện thật rồi, Diệp Mộc Châu đã làʍ t̠ìиɦ nhân cho người
ta từ lâu, lúc đó cô ta mới bao nhiêu tuổi!]
[Lầu 5: Các cậu có nhận ra không, Diệp Mộc Châu bị lừa bán đến thôn làng rất nghèo, thê cô ấy học thiết kê châu báu kiểu gì, trở thành Vân Sơ tiếng tăm lẫy lừng? Đoán chừng cũng là bám lên lão già nào đó, lão già cho cô ta tiền, cô ta mới đi học thiết kế.]
Tưởng Linh Lam dùng số nick phụ của mình gửi rất nhiều bình luận "Diệp Mộc Châu là một tiểu tam", sau đó mới về nick chính đưa điện thoại đến trước mặt bạn học.
"Các cậu nhìn này, năm năm trước Diệp Mộc Châu đã bị người bao nuôi rồi!"
Mấy người cúi đầu nhìn, người không tin thì cũng đã tin: "Lúc đó cô ấy mới mười lăm tuổi nhỉ, mười lăm tuổi đã làm được thủ đoạn này rồi!"
"Ngoại trừ thiết kế ra thì Diệp Mộc Châu cũng chẳng có bản lĩnh gì, thành tích đặc biệt kém, các cậu nói cô ấy có thể vào Thanh Đại, có phải cũng là đi cửa sau không?"
"Ha ha, loại phụ nữ trong mắt chỉ có tiền, chỉ cần có tiền liền có thể bồi
người ngủ, quá kinh tởm, chúng ta mau đi báo cáo cô ta đi!"
Trong mắt Diệp Khánh Thy xoẹt qua một tia đắc ý.
Nhưng hai mắt lại đỏ bừng: "Đừng nói linh tinh, những điều này là phỏng đoán, không có bằng chứng xác thực, các cậu không được nói chị mình như vậy..."
"Khánh Thy, cũng do cậu hiền lành, sự thật đã bày ra ở trước mắt rồi, con nhà quê này đã bắt nạt cậu rồi, cậu còn nói giúp cô ta!"
"Không được, tôi không nhịn được
nữa rồi, Khánh Thy tốt bụng nói giúp cô ta khắp nơi, nhưng Diệp Mộc Châu là loại người ghê tởm, cô ta là một đứa con nuôi của nhà họ Diệp, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy! Đi, chúng ta đi tìm hiệu trưởng!"
Diệp Khánh Thy thầm kích động, trên mặt lại giả vờ giả vịt nói: "Cầu xin các cậu, đừng nói cho hiệu trưởng biết có được không, chị mình khó khăn lắm mới đỗ vào Thanh Đại..."
Cô ta nhìn thấy các bạn học càng thêm phẫn nộ, không khỏi đắc ý.
Bây giờ, Diệp Mộc Châu không
thể giải thích được nữa đâu nhỉ.
Dù sao thì có ảnh chụp có nhân chúng, bằng chứng vô cùng xác thực.
Còn cô ta vẫn chi giúp Hạ Mộc Châu che giấu, ai cũng không phát hiện được, thực ra cô ta là người gửi những bằng chứng đó.
Cô ta không những có thể vớt vát lại danh tiếng, nhận được đồng cảm của mọi người, cô ta còn thể hung hăng chà đạp Diệp Mộc Châu dưới chân!
Diễn đàn của Thanh Đại có thể để nặc danh* (nặc danh = dấu tên) có thể
để tên thật, hơn nữa hệ sô an toàn cao, cho dù tới điều tra có hệ thống thì cũng không tra được người nặc danh là ai.
Cô tin là Diệp Mộc Châu không có khả năng trở mình.
Diệp Khánh Thy đắc ý liếc mắt nhìn bên trái, cô ta chợt lộ ra một nụ cười lo âu: "Chị...chị tới rồi à, chị không cần để ý đến những câu nói trên diễn đàn, em tin chị sẽ không vì tiền mà bán rẻ cơ thể mình đâu."
Mọi người nhìn theo phương hướng của Diệp Khánh Thy, nhìn thấy
Diệp Mộc Châu đang đứng cách đó không xa.
Năm phút trước, Diệp Mộc Châu tùy ý lướt diễn đàn, nâng cằm ngồi ở bồn hoa.
Bức ảnh ông Hà đưa cô tới trường bị người ta chụp lại, chụp cực kỳ mập mờ.
Bắt nạt đến trên đầu cô rồi, không làm họ mất mặt lại, há chẳng phải là ai ai cũng tưởng cô dễ bắt nạt sao?
Nhưng cô là người văn minh, đánh
mặt cái gì, phải dùng phương thức công nghệ cao.
Vì thê Diệp Mộc Châu lấy laptop ra, ấn cạch cạch một phút, thành công sửa một sô sô liệu của kẻ giật dây trên diễn đàn.
Diễn đàn nặc danh Thanh Đại, biến thành...
Diễn dàn tên thật đại học Thanh
Bắc.
Bên cạnh dòng bình luận của tất cả các lầu, toàn bộ đã hiện rõ ảnh thẻ học sinh, họ tên, số lớp của người để
lại tin.
Mở ra rõ ràng, đóng giả bạch liên, nháy mắt nhìn một cái không xót gì.
Diệp Mộc Châu hài lòng đóng laptop.
Đến đi ~ mọi người cùng để tên thật, choàng áσ ɭóŧ thật lên a~
Trước tòa nhà hành chính.
Diệp Khánh Thy vẻ mặt xin lỗi: "Chị, là em không ngăn được các bạn... nhưng chị yên tâm, em mãi mãi đứng bên chị, chị sẽ không vì tiền mà
làm ra loại chuyện này.1
Diệp Mộc Châu cong khóe môi, dường như nghĩ đến chuyện cười gì đó: "Em gái, em tin chị không bị người bao nuôi thật sao?"
Câu này vừa nói xong, số liệu mà Diệp Mộc Châu viết đã phát huy tác dụng, diễn đàn Thanh Đại hoàn toàn biến thành thông tin của tên thật, gửi vào trong điện thoại của từng người.