Sau khi đã hẹn thời gian, Diệp Mộc Châu cúp điện thoại, mà đúng lúc này... Két...
Cửa phòng bị người ta mở ra.
Hoắc Việt Bách mang vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ở ngoài cửa: “Lại đây"
Diệp Mộc Châu: "?"
Gọi cô qua à? Hơn nửa đêm lại nổi điên cái gì vậy?
Quốc Tế Hoắc Bình chơi trò ngớ ngẩn ngu ngốc, hủy bỏ thứ hạng trong trận đấu của cô, cô còn phải dỗ dành ông chủ của Quốc Tế Hoắc Bình à? Đừng có nằm mơ!
Diệp Mộc Châu ngồi trên sô pha, không buồn nhúc nhích, Hoắc Việt Bách hơi cau mày lại.
Cô bị hủy bỏ thứ hạng, đỗ tội sao chép, bị bạo lực trên mạng, cô vẫn có thể bình tĩnh xem di động ở đây à?
Không phải người phụ nữ này rất thông minh sao, sao bây giờ lại ngốc nghếch đến vậy!
Hoắc Việt Bách cũng không biết tại sao khi nhìn thấy bình luận trên facebook, anh chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chưa bao giờ có, cứ đau lên âm ỉ.
Gần như là bản năng, anh đi tới cửa phòng của Diệp Mộc Châu: “Giải thích một chút."
Diệp Mộc Châu hoang mang ngẩng đầu, giải thích? Cô lập tức phản ứng kịp. Người đàn ông ngớ ngẩn này bảo cô giải thích chuyện sao chép!
À đúng rồi, nói cô sao chép chính là Quốc Tế Hoắc Bình, Hoắc Việt Bách cũng là người nắm quyền của Quốc Tế Hoắc Bình, tất nhiên là anh muốn mình giải thích rồi.
Diệp Mộc Châu cười lạnh hai tiếng: "Không phải ngài Cửu cũng biết hết rồi, còn muốn giải thích cái gì?".
Giờ khắc này, nói trong lòng không khó chịu là giả, rõ ràng bọn họ mới là vợ chồng, Hoắc Việt Bách hỏi cũng không hỏi một câu thì đã chắc chắn cô sao chép, cô còn có thể làm sao?
Thì ra trong lòng anh, cô sớm đã bị xử tử hình rồi.
Tuy rằng Diệp Mộc Châu tự nói với mình đừng để ý, nhưng khi bị người thân cận nhất trên thế giới hoài nghi, cô vẫn cảm thấy lửa giận trong người tăng vọt: “Anh mặc kệ tôi giải thích hay không làm gì!".
"Không giải thích mà còn lý sự?"
Hoắc Việt Bách khẽ khịt mũi một tiếng, không nhìn cô chống cự ra sao, đã dễ dàng bước vào cửa.
Diệp Mộc Châu cảm thấy máu mình đang sôi lên: “Không phải cảm thấy tôi sao chép bắt tôi giải thích sao? Tôi không có gì để giải thích, người mắt mù mới cảm thấy tôi chép, quả nhiên Quốc Tế Hoắc Bình cũng kế thừa khả năng của ngài Cửu, tra cũng không tra đã..."
Người đàn ông này bắt lấy cổ tay của cô.
Bàn tay khô ráo không dùng sức chút nào, cứ như sợ làm cô đau, Hoắc Việt Bách chỉ lạnh nhạt mà nhướng mày: “Nếu không sao, vậy sao để mặc cho bọn họ mắng như vậy?"
Diệp Mộc Châu còn đang nổi nóng: “Mắng tôi thì mắng tôi, liên quan gì tới anh!" Hoắc Việt Bách nhíu mày lại: “Chuyện không liên quan đến tôi?"
Giờ khắc này, Diệp Mộc Châu đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt đặc biệt nguy hiểm.
Anh khẽ cười một tiếng, ép sát từng bước, đè cô lên tường, sau đó thì cúi người xuống.
"Diệp Mộc Châu, thể diện của cô chính là thể diện của tôi, cô nói xem có liên quan tới tôi không?"
Thân thể Diệp Mộc Châu bỗng nhiên căng thẳng. Cái gì gọi là “Thể diện của cô chính là thể diện của tôi”?
Hoắc Việt Bách thản nhiên nói: "Chắc bà chủ Hoắc không tới mức không hiểu đạo lý vợ chồng là một thể, cô cảm thấy đã xảy ra chuyện như vậy mà tôi có thể không đếm xỉa đến?"
- Diệp Mộc Châu chưa từng được người ta quan tâm như vậy, giọng cô lập tức trở nên mềm nhũn, còn mang theo chút tủi thân không dễ nhận ra được.
"Bọn họ nói tôi sao chép, tôi cũng mới biết thôi, anh còn chê tôi làm mất mặt"
"..." Cổ họng Hoắc Việt Bách có hơi ngứa, anh mím môi rồi nhìn sang chỗ khác: “Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý ngay"
Diệp Mộc Châu bỗng nhiên có chút cảm động, bất kể anh nói thật hay giả vờ thì anh cũng lập tức ra tay giúp cô, tuy rằng cô chính là Vân Sơ, Hoắc Việt Bách có giúp hay không cũng có thể giải quyết thích đáng.
Nhưng cảm giác được người ta để trong lòng thật quá tốt.
Một khi có cảm động thì dễ kích động, một khi kích động thì dễ bị chập mạch
Vì thế Mộc Châu cũng không biết tại sao mình lại như thế được, lập tức thốt ra:
"Ngài Cửu, cảm ơn anh lo nghĩ cho thể diện của tối!"
Việt Bách đang chuẩn bị rời đi rồi đột nhiên ngừng bước
Anh lạnh nhạt quay đầi khẻ khịt mũi một tiếng: Hoắc đã xấu như vậy rồi, nếu ngay cả thể diện cung bị mất thì cô phải làm sao?
Diệp Mộc Châu: "?"