Mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn người đang đi tới, không khỏi kinh ngạc.
Giang Bắc Minh!
Giang Bắc Minh chủ tịch hội sinh viên của trường đại học Thanh Kiều, còn trẻ mà đã là ủy viên của trường đại học Thanh Kiều!
Anh ấy sao lại qua đây?
Có phải là nghe nói... Diệp Khánh Thy tham gia cuộc thi thiết kế ở đây cho nên mới đặc biệt ghé xem phải không?
Diệp Khánh Thy đỏ mặt bước lên một bước, nở nụ cười ôn nhu: "Cậu Bạch"
Giang Bắc Minh vô ý liếc nhìn bà cụ nhỏ.
Xong rồi, bà cụ nhỏ nhìn như không có tức giận. Nhưng thường là vào lúc này cô càng không tức giận thì càng chính là sự mở đầu cho cơn bão táp.
Anh ấy có cảm giác đau khổ khi sắp bị bà cụ nhỏ giày xéo một trận, lập tức nhíu mày hỏi: "Tôi hỏi cô, muốn đuổi ai đi?"
Tường Linh Lan lập tức nói: "Cậu Bạch, con người hèn hạ Diệp Mộc Châu ấy đã trộm vòng tay của Khánh Thy nhưng lại không chịu thừa nhận! Chúng tôi sợ rằng Diệp Mộc Châu sẽ phá hủy danh tiếng của trường đại học Thanh Kiều mới muốn cô ta đi."
"Không ngờ rằng cô ta không những không chịu đi mà còn không chịu nghe theo nên mới muốn đuổi cô ta đi!"
Diệp Khánh Thy cắn môi dưới nói: "Linh Lan, không được nói bừa... Chị ấy chẳng qua chỉ đùa giỡn với tớ thôi, không có trộm đồ của tớ.."
"Cô nói là Diệp Mộc Châu trộm cái vòng tay này?" Giang Bắc Minh cười lạnh một tiếng nói, ánh mắt dừng trên người Diệp Khánh Thy: "Đây là vòng tay của cô?".
Không đợi Diệp Khánh Thy mở miệng thì Tường Linh Lan đã lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Cậu Bạch, Diệp Mộc Châu ngày thường bắt nạt Khánh Thy cũng thôi đi, cư nhiên lại có thể trộm đồ! Đây là chiếc vòng mà Vân Sơ đã đưa cho Khánh Thy nhưng bị Diệp Mộc Châu trộm mất. Mà ngay cả câu xin lỗi cũng không có, may mà Khánh Thy lương thiện. Nếu không thì nên đưa Diệp Mộc Châu vào..."
Từ "tù" còn chưa nói ra khỏi miệng thì Giang Bắc Minh đã mất hết kiên nhẫn, giọng nói lãnh đạm dặn dò thư ký phía sau: "Báo cảnh sát Diệp Khánh Thy trộm đồ của nhà họ Giang còn đổ thừa cho người khác. Thuận tiện hỏi lại hiệu trưởng, sinh viên có phẩm chất đáng khinh như này mà ông ấy còn muốn giữ sao" .
Tường Linh Lan theo bản năng nói: "Diệp Mộc Châu cô nghe thấy chưa, cậu Bạch muốn đuổi cô đi. Loại người hèn hạ như cô chỉ xứng."
Những lời nói sau đó đột nhiên kẹt lại trong cổ họng.
Đợi đã, vừa nãy cầu Bạch nói cái gì?
Tất cả mọi người đều không dám tin, đều cho rằng bản thân nghe nhầm, trừng mắt nhìn!
Trên mặt Diệp Khánh Thy không còn chút máu, lảo đảo lùi lại một bước.
Tường Linh Lan kinh ngạc la lên: "Cậu Bạch! Anh nhầm rồi! Người trộm đồ là Diệp Mộc Châu, không phải là Khánh Thy! Là Diệp Mộc Châu vì ghen tị với Khánh Thy nên mới lấy trộm vòng tay của cô ấy mà không muốn trả. Anh nên đuổi Diệp Mộc Châu!".
Giang Bắc Minh thờ ơ nói: "Chiếc vòng tay tôi tặng cho Mộc Châu từ khi nào đã trở thành của Diệp Khánh Thy vậy? Ý của cô Tưởng là tôi đã lấy trộm vòng tay của Diệp Khánh Thy sau đó đưa cho Mộc Châu?"
Tiếng hát của Tường Linh Lan nhất thời kẹt trong cổ họng: "Không, không phải.."
Mấy người vốn dĩ muốn nói giúp Diệp Khánh Thy đều lùi lại một bước: "Vòng tay là do Cậu Bạch đưa cho Diệp Mộc Châu..".
"Chiếc vòng tay rõ ràng không liên quan đến Diệp Khánh Thy, kết quả là cô ta lại có thể một mực khẳng định Diệp Mộc Châu trộm đồ của cô ta? Thật không biết xấu hổ. Chúng ta nói giúp Diệp Khánh Thy chẳng phải là làm mất lòng cậu Bạch sao?"
Mọi người vừa xấu hổ vừa tức giận, còn có người hoảng sợ vì sợ cậu Bạch sẽ ghi nhận, tất cả đều nhìn về phía Diệp Khánh Thy: "Diệp Khánh Thy, cô xem chúng tôi làm bia đỡ, không giải thích gì sao?"
Diệp Khánh Thy nắm chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn, nội tâm không cam chịu kêu gào đau đớn.
Sao lại như vậy, sao lại như vậy!
Giang Bắc Minh sao lại giúp con tiện nhân Diệp Mộc Châu?
Cậu hai nhà họ Giang là người cô ta không với tới được. Từ lúc nào lại có quan hệ tốt với Diệp Mộc Châu như vậy!
Diệp Mộc Châu khẽ thở dài nói: "Em gái, tôi đều đã nói chiếc vòng này không liên quan đến cô. Cô cũng biết chiếc vòng này không phải là của cô... vậy mà lại nói muốn tôi đưa vòng tay cho cô"
"Nếu không có anh Bạch đứng ra phơi bày sự thật thì tôi không những mất đi chiếc vòng tay này mà còn phải mang tội ăn trộm. Đây chính là cái "em nghĩ cho chị" sao? Tôi thật sự rất cảm động đó"