Tạ Lâm lạnh lùng: “Tôi nhớ cô đã có chồng chưa cưới, đã vậy thì làm phiền cô hãy an phận, đừng giống như bà Dương Thanh Nguyệt, tôi không có hứng thú với loại phụ nữ cho không.”
Cơ thể của Diệp Khánh Thy khẽ lắc lư, sắc mặt thay đổi rõ rệt!
Anh ta... Anh ta làm sao có thể nói mình như vậy được... Mình rõ ràng tốt hơn Diệp Mộc Châu hàng ngàn lần, hàng vạn lần mà...
Khánh Thy, Khánh Thy!” Dương Thanh Nguyệt đột nhiên hét lớn: "Gia Trường, Khánh Thy đã ngất rồi!”
Diệp Gia Trường vừa nãy vẫn còn thương xót số tiền đã trôi đi, lúc này nhìn thấy Diệp Khánh Thy ngất đi thì sắc mặt đã thay đổi: “Nhanh, nhanh gọi xe cấp cứu!”
Dương Thanh Nguyệt nghiến chặt răng, bà ta chắc chắn sẽ không để Diệp Mộc Châu yên ổn!
Diệp Mộc Châu nhanh chóng nhận được câu trả lời của Tần Dật Thanh: “Những thông tin của nhà họ Tạ mà em không thể tra ra thì anh cũng không tra ra được, nhưng anh lại tra ra được một chuyện cũ của hai mươi năm trước.
“Nghe nói Tạ Lâm không phải con ruột của nhà họ Tạ, mà là bị vứt lại ở cửa nhà họ Tạ vào hai mươi sáu năm trước, và Hoắc Việt Bách lại tình cờ ra đời vào ngày đó.”
Diệp Mộc Châu nheo mắt lại.
Tần Dật Thanh tiếp tục gửi tin đến: “Sau này, chủ nhân nhà họ Tạ đã mang Tạ Lâm nuôi ở bên cạnh, tuy bây giờ anh ta đang gắn trên người thân phận là một đứa con nuôi nhưng tất cả mọi người đều nói rằng, Tạ Lâm là con trai ruột của cô cả nhà họ Tạ, cô Tạ lúc đó không hề bị sẩy thai khi bị Chủ tịch Hoắc phản bội, mà đã giữ lại đứa trẻ này.”
Diệp Mộc Châu liếc nhìn Hoắc Việt Bách.
Tần Dật Thanh nói như vậy... Lẽ nào Tần Lâm mới chính là con ruột của Chủ tịch Hoắc và cô Tạ?
Cho nên Tạ Lâm mới căm ghét đứa con riêng là Hoắc Việt Bách đến thế sao?
Là như vậy sao...
Hoắc Việt Bách cần phải tham dự một buổi họp nên Diệp Mộc Châu đã xuống xe, chuẩn bị đến căn cứ bí mật Thập Tinh để điều tra chút chuyện.
Khu nhà đó đó khá hẻo lánh, căn nhà dột nát và không có người ở, nguyên con đường đều bị từng lớp bóng cây che lại, nếu muốn làm chuyện gì đó ở đây thì camera sẽ không thể ghi hình
được.
Cô rẽ vào một góc, sau lưng có vài nam nữ đang nghiến răng nghiến lợi.
“Là cô ta sao? Chính là cái con khốn đó!”
“Lại khiến cho Khánh Thy tức đến ngất xỉu phải vào bệnh viện, chúng ta phải dạy dỗ cô ta một trận!”
Diệp Mộc Châu vẫn chưa đi được vài bước thì đột nhiên có người đυ.ng vào lưng, cô không có chuyện gì cả nhưng chiếc đồng hồ do Hoắc Việt Bách tặng cho cô thì rơi mất.
Sau đó, một cây gậy bóng chày đập mạnh về phía đầu cô!
Diệp Mộc Châu nheo mắt lại và tránh sang một bên.
Cô đang ở trong một con hẻm, bên cạnh là tường vây, trước sau đều có bốn người vây lấy.
Diệp Mộc Châu liếc mắt nhìn, sắc mặt lạnh lùng nhặt chiếc đồng hồ lên...
“Con khốn nạn, mày đã hại Khánh Thy ra nông nỗi này, mày đi chết đi!”
“Nhanh gϊếŧ chết cô ta đi, chúng ta nhất định phải trả thù cho Khánh Thy! Dù sao thì pháp luật không thể điều tra trẻ vị thành niên, gϊếŧ chết cô ta rồi hẵng nói!”
Cải tay của Diệp Mộc Châu sắp đυ.ng đến chiếc đồng hồ rồi thì cây gậy bóng chày đó lại đập xuống lần nữa, nhưng không phải đập vào phía tay của cô, mà là chiếc đồng hồ!
Đó là chiếc đồng hồ đôi do Hoắc Việt Bách tặng!
Âm một tiếng, mặt đồng hồ theo tiếng nứt ra, con người của Diệp Mộc Châu lập tức co lại, khi cây gậy bóng chày đánh xuống lần nữa thì cô hung dữ đưa tay ra bắt lấy, sau đó vặn mạnh một cái...
“Á!” Cổ tay của người cầm cây gậy bóng chày kêu rắc lên một tiếng và trật khớp.
“Mày còn dám phản kháng, nhanh lên, xông lên hết!”
Diệp Mộc Châu nheo mắt lại, trong tay của tám người đều cầm những thứ khác nhau, cái tên cầm gậy bóng chày chỉ là món khai vị mà thôi.
Cậu trai cầm đầu trông chỉ mười bảy tuổi, sắc mặt hung tợn, trên tay đang cầm một con dao làm bếp: “Trông xinh đẹp như vậy, thảo nào có thể mê hoặc Tạ Lâm, khiến cho Khánh Thy của bọn tao ngất xỉu, con khốn!”
Diệp Mộc Châu lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, Tạ Lâm và nhà họ Diệp đoạn tuyệt hợp tác, Diệp Khánh Thy tức giận ngất xỉu, thế là đám não tàn này đến gây rắc rối cho mình.
Cô lặng lẽ bật chức năng quay video trên di động lên rồi giấu vào trong túi xách, túi của cô có
một cái lỗ trên móc phụ kiện, vừa hay dùng để quay ra ngoài!
Cô gái ở bên cạnh bật cười ha hả: “Chúng ta nên trừng phạt con khốn này thế nào đây? Cô ta khiến cho Khánh Thy tức giận đến ngất xỉu, chúng ta thái từng miếng thịt của cô ta xuống có được không?”
Diệp Mộc Châu liếc mắt nhìn di động: “Các người đây là đang phạm pháp”
Ai mà ngờ được đám người đó không những không sợ mà còn bật cười ha hả.
“Phạm pháp thì sao chứ? Khánh Thy là vị thần của bọn tao, bọn tao sẽ không ngại gϊếŧ người vì cô ấy! Hôm nay, mày chết chắc rồi!”