Chương 13: Đi con đường của kẻ thảo ɱai, để kẻ thảo ɱai không còn đường đi nữa!

Diệp Khánh Thy vô thức hoảng sợ mà kêu thành tiếng: “Mặt của tôi!”

Diệp Mộc Châu cảm thấy cái tát này vẫn còn quá nhẹ, cô cố ý thở dài một hơi: “Cổ phần và cửa tiệm mà mẹ để lại cho tôi đều đã bị các người chiếm làm của riêng hết rồi. Em gái, em biết rõ trên người tôi đến mấy chục triệu cũng không có. Thế mà em lại giả vờ sảy thai, bắt chị đến sáu mươi tỷ, không đến được thì phải ngồi tù”.

“Em gái, sao em có còn có mặt mũi nói mình vô tội chứ? Chẳng lẽ bởi vì tôi là con gái của vợ cả, cô cảm thấy tôi đã chắn đường cô nên nên phải hại chị cô mới thấy vui sao?”

Không phải Diệp Khánh Thy rất thích giả vờ khóc, giả vờ ra vẻ thảo mai sao?

Vậy thì cô sẽ đi trên con đường của kẻ thảo mai, để kẻ thảo mai không còn đường để đi nữa!

Mấy câu này khiến những y tá đang nhiều chuyện ở bên ngoài không nhịn được mà lòng đầy căm phẫn, bắt đầu thì thầm nói chuyện.

“Nửa tháng trước Diệp Khánh Thy đã lén lút phá thai rồi, xong cô ta còn chạy đến nói với anh rể mình là mình đã mang thai con của anh ta vào ngày chị gái và anh rể cô ta kết hôn. Sau đó lại vu oan cho chị gái hại mình sảy thai, bắt chị gái đến sáu mươi tỷ..”

“Cô nàng ngôi sao Diệp Khánh Thy này cũng không trong sáng như vẻ bề ngoài đâu. Ít nhất bây giờ cô ta đã phá hoại hôn lễ của người ta, từ người thứ ba thành công trở thành vợ chính, còn chụp cái mũ lòng dạ rắn độc lên đầu chị gái.”

“Chậc chậc, con gái của kẻ thứ ba cũng là kẻ thứ ba thôi. Loại thiên kim như Diệp Mộc Châu không thể nào bì được với thủ đoạn của cô ta đâu”

Sắc mặt của những người trong phòng bệnh đều vô cùng khó coi.

Dương Thanh Nguyệt nghe thấy câu “con gái của kẻ thứ ba vẫn là kẻ thứ ba” thì suýt nữa đã bị dọa đến ngã xuống đất!

Mặt của Diệp Khánh Thy giống như gặp ma vậy, hoảng sợ lẩm bẩm không nói nên lời.

Cái gì mà hại mới cảm thấy vui? Con nhỏ Diệp Mộc Châu này đáng lẽ phải chết từ lâu rồi!



Sắc mặt của Diệp Gia Trường vô cùng khó coi. Nghe thấy những lời đánh giá của người khác về nhà họ Diệp, ông ta cảm thấy vô cùng xui xẻo. Đứa con gái này đến là để đòi nợ mà!

Trước giờ ông ta chưa từng cảm thấy Khánh Thy hay là mình làm sai, vì nhà họ Diệp ắt phải có người hy sinh. Diệp Mộc Châu không bằng lòng thì thôi đi, lại còn vạch trần chuyện này ra, cô có nghĩ đến nhà họ Diệp hay không?

Đột nhiên Diệp Gia Trường vỗ bàn một cái: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi!”.

“Đến đây thôi? Cha, bởi vì Diệp Khánh Thy tính kế hại tôi nên hôm qua tôi mới bị ép phải quỳ xuống với nó, rồi hôm nay tôi lại nhận được thư của luật sự nên lo lắng cả một ngày. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, thế mà chỉ một câu thôi đi của ông là kết thúc sao?”

“Chứ mày còn muốn thể nào! Chẳng lẽ mày muốn em gái mày quỳ xuống để tạ lỗi? Chuyện đã vậy rồi, huống chi người Ngạn Lâm yêu là Khánh Thy, bộ dạng có lý nên không chịu buông tha của mày là sao?”

Diệp Mộc Châu thở dài một hơi, giải thích vô cùng sâu sắc với giọng điệu vừa yếu ớt vừa mạnh mẽ.

“Tôi hiểu rồi, ngoài miệng ông nói là yêu tôi, nhưng lòng đã hướng về phía Diệp Khánh Thy từ lâu rồi. Dù sao ông cũng không yêu vợ cả là mẹ tôi, nên đương nhiên cũng sẽ không yêu con gái của vợ cả rồi.”

Có người đau lòng: “Cô cả nhà họ Diệp đáng thương quá... Diệp Gia Trường giả vờ làm một người cha tốt, nói gì mà đối xử với hai đứa con gái đều công bằng. Kết quả ông ta để mặc cho con gái của kẻ thứ ba giành mất chồng sắp cưới của con gái hợp pháp, còn bắt cô cả gánh tội thay..”

“Một người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ thì còn có thể hy vọng gì ở ông ta chứ? Diệp Gia Trường thật là đáng ghê tởm, tôi thấy ngoại trừ cô cả ra thì cả nhà họ Diệp đều hết sức ghê tởm”

Diệp Gia Trường nghe thấy lời nói của những người bên ngoài, tức đến đập vỡ ly trà bên tay, giọng nói tức đến run rẩy: “Sao nhà họ Diệp lại có thứ như mày chứ? Cút, cút cho tao!”

“Cha, cha đừng tức giận mà...”

Vành mắt Diệp Khánh Thy đỏ lên: “Chị, nếu chị muốn tôi xin lỗi chị thì sau này tôi sẽ xin lỗi, nhưng chị đừng chọc tức cha, cha bị bệnh tim."