Tập Phi cởϊ áσ khoác trên người mặc vào cho cô.
"Đi thôi, nơi này bắt đầu lạnh, em ở đây coi chừng sẽ bị cảm lạnh." Vừa nói xong, anh vươn tay kéo Phán Phán dậy.
Anh hiện tại phải đóng vai anh trai chăm sóc cho em gái, mà không phải đối với cô là người yêu. Anh tự nói với bản thân mình như vậy.
Phán Phán theo thói quen chạy lại ôm lấy cánh tay của Tập Phi, không nhận ra được cả người anh đã hơi hơi cứng ngắc, và trên mặt anh đã mất đi vẻ tự nhiên.
"Về đến nhà em còn muốn tiếp tục ngủ." Cô làm nũng tựa đầu vào tay Tập Phi, cọ xát vào cánh tay anh.
Tập Phi nhìn thẳng về phía trước, gật đầu không tự nhiên.
Đáng chết, nếu tiếp tục như vậy, anh sợ chính mình sẽ ngày càng hãm sâu, tình cảm đối với Phán Phán nhất định sẽ càng ngày càng khó kiềm chế.
Anh phải nghĩ biện pháp mới được.
*********************************************************
Ngồi trong lớp học nhưng Phán Phán lại không hề tập trung.
Cô để hai tay ở trên bàn, chống lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cả khuôn mặt nhăn lại thành một khối, bộ dáng vô cùng phiền não.
Không biết là do cô suy nghĩ nhiều hay thật sự là như thế, cô cảm giác, cảm thấy anh trai gần đây giống như đang trốn cô, cô đã mấy ngày rồi mà không thấy anh.
Bắt đầu là từ khi nào?
A.........................Hình như là từ ngày cô ngủ trong rừng cây, mà anh sau đó đi đến tìm cô.
Nhưng là vì sao a?
Cuối cùng là vì sao anh trai lại muốn trốn cô?
Là vì cô đã làm chuyện gì khiến anh tức giận sao?
Không có khả năng. Phán Phán lập tức phủ định ý nghĩ này.
Lâu nay cho dù cô có bướng bỉnh như thế nào, anh trai cũng không bao giờ tức giận với cô, hoặc là không để ý đến cô.
Vậy..................Là vì cái gì đây?
"A.......................thật phiền nha!" Phán Phán ôm lấy đầu khẽ nói, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân mà Tập Phi không để ý đến cô.
Đáng ghét! Cô đã vài ngày rồi không thấy anh!
Đầu tiên là nói buổi sáng có việc nên không thể tới chở cô đi học, sau khi tan học cũng không thấy bóng dáng, anh cũng không ở nhà, di động cũng không mở, cô căn bản không tìm được anh.
Rốt cuộc anh đang làm cái gì a? Lại không nói cho cô biết.
Tức giận chu miệng lên, Phán Phán trừng mắt nhìn về phía trước.
Cho tới bây giờ, cô đã quen có Tập Phi làm bạn hàng ngày, không thấy anh một ngày, cả người cô liền cảm thấy không thích hợp.
Cũng không thể nói ra là có chỗ gì không đúng, tóm lại chính là cảm thấy không ổn.
Không có tinh thần để đi học, ngay cả ăn cơm, đọc sách hay đi ngủ cũng như vậy.
Cô cảm thấy bản thâm mình trở nên rất kì lạ, kì lạ đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất lực.
"Đáng ghét, cuồi cùng là anh trai bị làm sao a? Cũng không nói cho Phán Phán biết." Cô lần nữa thấp giọng oán giận.
Ngay lúc này, trong đầu cô đều là hình ảnh của Tập Phi.
Mặc kệ! Cô quyết định ngay bây giờ phải đi tìm anh để hỏi rõ ràng.
Nếu như đợi tan học rồi mới đi tìm anh, chắc chắn sẽ không thấy anh, vậy cô sẽ đi tìm anh ngay trong giờ học vậy.
Cô xin phép thầy giáo, nói rằng cô bị bệnh, cần phải đi về, cô rất nhanh rời khỏi lớp học, đi thẳng đến lớp học của Tập Phi.
****************************************************
Không biết bây giờ Phán Phán đang làm cái gì?
Tập Phi nhìn ra của sổ một cách vô hướng.
Anh mới vài ngày không thấy cô, trong lòng liền cảm thấy nhớ nhung.
Thở dài bất đắc dĩ, anh chưa bao giờ không gặp Phán Phán lâu như thế này, cảm giác cả người thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Không biết là cô có tức giận hay không? Vì việc anh tránh mặt cô.
Đúng vậy, anh đang trốn cô.
Anh không biết phải làm sao cho đúng, chỉ biết trốn tránh, trốn tránh tình cảm của anh dành cho Phán Phán, trốn không gặp cô để cho tình cảm này không ngày càng trở nên sâu sắc.
Cười anh vô dụng cũng được, chỉ cần Phán Phán của anh không bị tổn thương, chỉ cần Phán Phán không chán ghét anh, mọi việc đều không là gì cả.
Nhưng mà..................... Anh nhớ cô, muốn gặp cô, nỗi nhớ không thể đẩy ra khỏi tâm trí, càng ngày càng trở nên sâu sắc.
"Giáo sư, thật ngại khi làm phiền thầy, giáo sư Trương, xin thầy nói với học trưởng Diêm Tập Phi đến văn phòng một chút."
Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng, tinh tế vang lên, làm giờ học phải dừng lại, cắt đứt lời giảng của giáo sư.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tập Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trời ạ! Tại sao anh có thể nghe thấy giọng nói của Phán Phán?
Phán Phán làm sao có thể xuất hiện ở trong lớp học của anh. Anh tưởng rằng đây là lỗi của anh, Tập Phi cúi đầu, không phản ứng.
Ngoại trừ Tập Phi, mọi người trong phòng học đều nhìn ra ngoài cửa lớp.
"Có chuyện gì sao?" Giáo sư tò mò hỏi sinh viên đang đứng ngoài cửa lớp.
"Xin lỗi thầy, em không biết......"
" À! Em thật đáng yêu, thầy cũng không phải là không nghe em nói, em là sinh viên năm mấy?" Giáo sư cười hiền lành hỏi.
"Em là Sở Phán Phán, sinh viên năm nhất." Cô lớn tiếng nói, mục đích là muốn Tập Phi nghe thấy.
Liếc nhìn chỗ ngồi của anh, đầu của Tập Phi cũng không ngẩng lên, Phán Phán thấy có chút tức giận.
Ngay cả anh Minh Khải và anh Sĩ Đức cũng đều thấy cô, ngay cả các anh chị trong lớp đều giơ tay chào cô, chỉ có mỗi anh giống như một con trâu ngốc không nhìn cô.
Phán Phán?
Lại nghe thấy giọng nói của cô, cuối cùng Tập Phi cũng ngẩn đầu lên.
Anh không phải bị ảo giác, Phán Phán thật sự đến đây?
"Giáo sư, Phán Phán là em gái của Tập Phi, cũng là "khách quen" của lớp chúng em." Một nam sinh lớn tiếng nói, cả lớp liền liên tiếp gật đầu đồng ý.
"Là em gái của Tập Phi?" Vậy vì sao một người họ Diêm, một người lại họ Sở? Giáo sư có chút khó hiểu.
"Vâng." Phán Phán gật đầu.
"Được rồi! Vậy Tập Phi, em đi ra ngoài một chút đi." Giáo sư nói.
"Vâng." Nghe thấy tên mình, Tập Phi đành đứng lên, đi ra ngoài lớp học.
Hai người vừa đi khỏi, Ngụy Minh Khải và Tráng Sĩ Đức liền nhìn theo, ánh mắt hiện lên một chút hứng thú.
***********************************************
Sau khi hai người đi ra khỏi lớp học, Tập Phi liền một mình đi ở phía trước, không để ý Phán Phán vẫn đi theo đằng sau anh.
Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao không để ý đến cô.
Chu cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, mang theo vẻ mặt hờn giận, cô trừng mắt nhìn bóng lưng của Tập Phi nói : "Vì sao lâu như vậy mà anh không tới tìm Phán Phán, anh đang trốn em sao?".
Không để ý đến vấn đề của cô, anh vẫn một mình đi về phía trước, điều này làm cho Phán Phán tức giận.
"Anh trai---------------" Cô lại la lớn, sau đó tức giận không ngừng đi tới, mắt mở to chứa sự ủy khuất cùng với nước mắt.
Anh không để ý đến cô, khiến lòng cô cảm thấy thống khổ và khó chịu, lòng cô giống như bị người khác đâm vào, đang chảy máu.
"Nói mau lên một chút, giáo sư đang tìm anh." Tập Phi né tránh vấn đề của cô.
Phải trả lời như thế nào? Nói cho cô, anh phát hiện anh yêu cô, mà không biết cô có hay không cũng thương anh?
Bất đắc dĩ nở ra nụ cười miễn cưỡng, trong mắt anh dồn nén tình cảm.
"Căn bản không có ai tìm anh."
Dừng chân lại, Tập Phi quay đầu nhìn Phán Phán. "Cài gì?"
"Em nói, cơ bản không có giáo sư nào đang tìm anh." Phán Phán tức giận nói, trong mắt mang theo lửa giận.
"Không ai tìm anh?"
"Đúng vậy, em nói dối, cố ý mang anh tới đây."
Em nói dối để đem anh lừa đến đây? Tại sao phải làm như vậy?" Tập Phi khó tin, Phán Phán thế nhưng lại làm loại hành động này.
"Vì sao?" Anh hỏi cô, giọng nói không tự giác có phần nâng cao, điều này làm cho Phán Phán cảm thấy có chút chột dạ.