Bà Xã Gây Phiền Toái

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Bà Xã Gây Phiền Toái của tác giả Thần Hi có nội dung nhẹ nhàng và những tình tiết hay, gây cấn đều có cách giải quyết một cách êm đềm. Nếu bạn yêu ai đó chân thành thì tình cảm của bạn sẽ được  …
Xem Thêm

"Bé ngốc". Tập Phi đưa mắt nhìn, trong ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều, khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, anh giơ tay lên vén những sợi tóc rơi trước mặt cô sang một bên.

Hai người ngồi đối diện vốn là đang xem kịch vui, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình giống như là cái bóng đèn lớn, vô cùng dư thừa.

Bọn họ không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.

"Mau ăn đi, ăn xong bọn anh sẽ cùng em ra trạm xe buýt, xế chiều hôm nay anh còn có hai tiết học." Tập Phi gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén của Phán Phán.

"Vâng." Hoàn toàn đem những lời nói từ sáng đến giờ của Tập Phi làm cho cô tức giận biến thành hư không, cô cao hứng ăn miếng thịt bò mà Tập Phi gắp cho.

Nhìn vẻ mặt đầy thỏa mãn của cô, Tập Phi không khỏi giương cao khóe miệng lộ ra một chút tươi cười.

***************************************

"Sau khi xuống xe thì trực tiếp về nhà, trăm ngàn lần không cần ở bên ngoài."

Nhìn thấy xe buýt từ phía không xa đang chạy đến, Tập Phi lại một lần nữa cẩn thận dặn dò nói : "Có người lạ gọi, đi đến gần em thì tuyệt đối không đi cùng bọn họ có biết không?".

"Vâng.". Phán Phán ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ cần mỗi lần cô về nhà một mình, Tập Phi luôn mãi dặn dò như vậy, đối với cô mà nói, cũng đã thành thói quen từ lâu.

Nhưng hai người kia lại không cho là như vậy.

"Làm ơn, hai người có hay không không cần khoa trương như vậy." Tráng Đức Sĩ liếc mắt xem thường, trừng mắt nhìn cặp nam nữ trước mặt này.

"Chính là đi về nhà, cũng không phải là đi xa nhà, có cần nghiêm trọng như vậy không?"

"Đúng vậy a, Phán Phán cũng không phải là đứa nhỏ 3 tuổi." Ngụy Minh Khải phụ họa nói.

Ngẩng đầu, Tập Phi trừng mắt liếc hai người một cái.

"Trước tiên em có thể qua nhà anh lấy Tiểu Hùng của em sao?" Tuần trước cô ngủ với Tập Phi nên nên cô đã đưa cho anh Tiểu Hùng, nhưng lại quên mang về.

"Mẹ anh có khả năng là không ở nhà, em cầm theo chìa khóa của anh, tự mình vào nhà." Tập Phi lấy từ trong túi tiền một cái chìa khóa, tự nhiên giao cho Phán Phán.

"Vâng, vậy em đi đây nha!". Cô vẫy vẫy chiếc xe đang tới.

"Anh trai, tạm biệt. Anh Sĩ Đức, anh Minh Khải, bye bye." Nụ cười hiện lên mặt, Phán Phán ngồi trên xe vẫy tay với bọn anh.

Cho đến khi xe biến mất trong tầm mắt, Tập Phi xoay người lại chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Tráng Sĩ Đức và Ngụy Minh Khải nhìn anh với vẻ mặt gian gian.

"Biểu tình đó của các cậu có nghĩ gì?"

"Cậu cùng Phán Phán tình cảm thật tốt nha!" Tráng Sĩ Đức nói có chút ẩn ý nhìn Tập Phi.

"Đương nhiên, em ấy là em gái của tớ, tình cảm của tớ cùng em ấy đương nhiên là tốt." Vẻ mặt của Tập Phi biểu hiện không có gì, nhún nhún vai.

"Ah!" Ngụy Minh Khải vô cùng không đồng ý.

"Bản thân tớ cảm thấy hai người các cậu nên so sánh với người yêu mới có một chút xứng đáng." Tráng Sĩ Đức nói, Ngụy Minh Khải cũng gật đầu đồng ý.

"Người yêu?". Tập Phi gợi lên một chút tươi cười, cảm thấy buồn cười.

"Các cậu đừng nói lung tung."

"Chúng tớ không có ý gì, chính là tò mò quan hệ của cậu cùng Phán Phán thôi.......". Ngụy Minh Khải đối với Tập Phi giải thích.

"Bọn tớ không có tình cảm gì đáng giá để tò mò, cũng không cần quan tâm, các cậu trông coi chính mình là tốt rồi."

Lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, trong giọng nói có ý muốn cảnh cáo hết sức rõ ràng, anh không muốn thảo luận việc này.

Vừa nói xong, Tập Phi liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Tập Phi, chẳng lẽ cậu đối với Phán Phán một chút cảm giác cũng không có?". Ngụy Minh Khải lên tiếng hỏi.

"Ngụy Minh Khải, tớ cảnh cáo cậu............". Vừa nghe thấy lời nói của Ngụy Minh Khải, Tập Phi lập tức quay đầu.

Không biết tại sao, anh vô cùng chán ghét người khác lấy Phán Phán ra làm chủ đề tán gẫu.

"Phán Phán đã không còn là đứa nhỏ trong cảm nhận của cậu, chẳng lẽ cậu cũng không phát hiện ra sao? Em ấy đã trưởng thành, trải qua năm tháng và lễ rửa tội, em ấy đã trở thành cô gái vô cùng mê người.......".

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?". Trên mặt bình tĩnh, Tập Phi lạnh giọng hỏi.

"Haizzz............. Nếu cậu yêu Phán Phán, nói cho em ấy biết." Ngụy Minh Khải ngước mắt nhìn, trong mắt tràn đầy sự quan tâm.

“Nếu không, có một ngày em ấy yêu người khác, trong lòng có một chàng trai khác, đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp."

"Nói hết rồi sao? Nếu xong rồi thì đi thôi." Tập Phi mặt không chút thay đổi xoay người, một mình anh đi về phía trước.

"Cậu nói, cậu ấy rốt cuộc có hiểu không?" Nhìn bóng lưng của Tập Phi, Tráng Đức sĩ hỏi Ngụy Minh Khải ở bên cạnh.

"Tớ không biết, chính cậu hỏi cậu ấy đi." Ngụy Minh Khải bất đắc dĩ trả lời.

Vì là bạn tốt, bọn họ chỉ có khả năng giúp cậu ấy đến vậy thôi.

Mặc dù người bên ngoài nhìn đã thấy rõ ràng, nhưng nếu Tập Phi không thể lý giải tình cảm của chính mình, thì người khác cũng không có khả năng giúp cậu ấy.

**********************************************

Đêm đó, lại là một đêm có bão.

Rạng sáng một chút, mưa to cùng gió thổi mạnh mẽ, không ngừng va vào của sổ, truyền đến từng đợt làm người nghe sợ hãi, ngoài của sổ đèn nhấp nháy, có chút dọa người.

"Ngủ không được."

Dùng sức lấy đầu đang chôn trong chăn ra, Phán Phán khổ sở thở phì phò, thiếu chút nữa ngạt mà chết.

Bỗng nhiên, nghe thấy một âm thanh lớn từ ngoài cửa sổ làm cô cảm thấy ớn lạnh, Phán Phán sợ tới mức toàn thân cứng ngắt, không dám lộn xộn.

Cô chậm rãi quay sang nhìn về phía cửa sổ------

Phanh! Một tiếng vang thật lớn từ bên ngoài cửa sổ phát ra.

"A!" Cô hét lên một tiếng.

Không nói hai lời, Phán Phán vội vàng cầm lấy tiểu hùng, hướng phòng khách chạy đi.

************************************************************

Rầm rầm rầm-----------

Cầu thang truyền đến bước chân dồn dập, âm thanh này rơi vào tai Tập Phi vừa mới nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Anh rất nhanh từ trên giường ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng của mình.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, đi tới gần cửa phòng anh.

Phịch một tiếng, anh thấy cửa phòng bị mở ra, thấy một bóng dáng quen thuộc, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy tới chỗ anh, không có chuẩn bị tâm lý, liền bị áp đảo trên giường------------

"Phán Phán--------."

Có thể tự do ra vào nhà anh như vậy, ngay cả cửa cũng không kêu, sẽ không cần để ý bây giờ là mấy giờ, liền chạy vào trong phòng anh, nhất định là chỉ có cô.

"Anh, anh, bọn họ muốn tới bắt em." Phán Phán khẩn trương trốn vào trong lòng anh, miệng nói không rõ cũng không xong.

"Ai? Ai muốn tới bắt em?" Anh nghe không hiểu, nhăn mi hỏi.

Cảm giác được toàn người của cô đều ướt, anh liền kéo cô ra, lấy khăn lau mặt, giúp cô vén sợi tóc rơi lung tung trước mặt nàng.

"Nhanh một chút thay đồ ướt ra nào."

Anh mở tủ quần áo lấy quần áo của cô đưa cho cô.

"Chính là quái vật nha.......Bọn chúng đợi em ở bên ngoài của sổ, chờ em ngủ liền mang em đi để làm vợ."

Phán Phán ngây thơ nói.

Ôi trời ơi! Tập Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Anh nhìn Phán Phán bộ dạng nghiêm túc, chịu đựng không phát điên với cô.

Cô rốt cuộc mấy tuổi? Đã học đại học, còn tin tưởng những lời hù dọa của mẹ nuôi trước đây.

Mặc kệ người khác giải thích thế nào, mỗi khi thời tiết giống như bây giờ, cô vẫn đi vào phòng anh trốn.

"Phán Phán, anh nói với em bao nhiêu lần, trên thế giới này không có yêu quái, cho dù có cũng sẽ bị tiếng thét chói tai của em dọa sợ tới mức mỗi ngày đều phải trốn đi." Anh bất đắc dĩ thở dài, lấy quần áo khô đưa cho cô.

"Em mặc kệ! Em muốn ngủ cùng anh." Từ phòng tắm đi ra, cô đã đổi quần áo, nhìn Tập Phi nhíu chặt mi, vẫn một miệng làm nũng nói.

Thêm Bình Luận