"Được. Nhưng các con phải cẩn thận !" Chung Di gật đầu đồng ý.
"Dạ." Tập Phi vui vẻ chạy lên lầu hai nhìn vào phòng của Phán Phán.
Vừa nhìn thấy Tập Phi, Phán Phán liền lái xe đồ chơi đến cửa.
"Phán Phán, đi nào." Tập Phi vui vẻ dắt tay Phán Phán. "Qua nhà anh chơi, anh có rất nhiều đồ chơi có thể cho em chơi."
Phán Phán không phản đối, để cho cậu dắt đi, hai đứa đi tới cửa cầu thang, cậu liền cõng cô bé xuống lầu
"Mẹ nuôi, tạm biệt."
Đi ra khỏi cửa nhà họ Sở, Tập Phi cẩn thận cõng Phán Phán đi về nhà mình, sau đó đưa cô thẳng tới phòng mình trên lầu hai.
"Đến rồi." Thân thể nhỏ bé của cậu thở gấp không ngừng, nhưng trên mặt Tập Phi vẫn nở nụ cười.
Cậu nhẹ nhàng thả Phán Phán, sau đó cậu đi lấy một đống những người máy mình yêu thích nhất ra, đặt ở trước mặt Phán Phán.
"Em muốn con nào cứ tự mình chọn." Cậu đem các người máy đủ các loại kiểu dáng, đặt trên tay Phán Phán, chờ đợi cô bé lựa chọn.
Phán Phán liếc mắt nhìn, người máy trên tay mình, đột nhiên giống như phát hiện thứ gì, đi tới bên giường Tập Phi, rồi bò lên giường, sau đó ôm con gấu bông bên giường giống như Tiểu Hùng của mình, rồi vui vẻ chơi với nó.
"Em cũng có một con gấu nhỏ có đúng không? Con gấu này mẹ mua cho anh lúc năm tuổi." Cậu nằm ở một bên giường nói, một tay vuốt ve đầu Phán Phán."Hôm nay anh nói cho Khải Khải biết, anh có một em gái rất đáng yêu. Nó rất ghen tỵ, còn muốn anh phải chia một nửa cho nó, nhưng anh nói không thể chia em cho nó được, bởi vì em là em gái của anh."
Nhìn thấy Phán Phán đang nhìn mình, cậu không biết rốt cuộc cô bé nghe có hiểu những lời mà cậu nói không, nhưng cậu vẫn nói tiếp.
"Anh là anh của em, còn em là em gái của anh, sau này khi gặp nhau, em nhất định phải gọi anh hai nha." Tập Phi nghiêm túc lại, yêu cầu lần nữa.
Nhìn Phán Phán vẫn cúi đầu chơi với gấu, không ngẩng đầu nhìn cậu, thấy vậy, Tập Phi chỉ biết ngồi bên kia giường chơi với người máy.
Mười phút sau, Tập Phi dần dần bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng cậu liền nằm ở bên kia giường ngủ thϊếp đi.
Phát hiện xung quanh im lặng, Phán Phán tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tập Phi, thấy cậu đã nhắm hai mắt lại, hình như là đang ngủ.
Vì sự hiếu kỳ ở trong lòng chi phối, cô bé thả con gấu trong tay ra, mở to mắt, từ từ vươn tay đến gần Tập Phi, học theo động tác bình thường của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cậu bên kia giường.
Một nụ cười thật đáng yêu từ từ hiện trên gương mặt của cô bé .
Ôm trên tay con gấu, cô nằm xuống, đầu tựa vào đầu Tập Phi, rồi cùng cậu chìm vào mộng đẹp.
***************************************
Đêm nay, cơn mưa rào đang xối xả ngoài trời, tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ, thủy tinh cũng bị đυ.ng trúng kêu lạch cạch.
Không chịu đựng được cuồng phong, hai ba cây đại thụ trên đường bị gió bão thổi ngã, làm đứt toàn bộ dây điện trên đường, cả con đường không còn chút ánh sáng, tối đen như mực.
Tập Phi vốn đã ngủ say nhưng lúc này đột nhiên thức giấc.
Nhìn chằm chằm vào màn đêm đen ngoài cửa sổ phòng, cậu nhìn thấy có mấy tia chớp nhanh chóng xẹt qua phía chân trời, cậu giơ tay lên nhìn vào đồng hồ điện tử trên tay mình, thời gian biểu hiện bây giờ là ba rưỡi đêm.
Đột nhiên, bầu trời lại xuất hiện một vệt ánh sáng, tiếp theo đó truyền đến tiếng sấm sét đùng đoàng.
Cậu liền mở to hai mắt rồi xuống giường, bước ra khỏi phòng, lần mò trong bóng tối tới phòng ngủ của cha mẹ.
"Cha, mẹ, dậy mau đi!" Trên mặt cậu hiện lên vẻ lo lắng, cậu dùng lực lay tỉnh cha mẹ đang ngủ say.
"Làm sao thế?" Diêm Kiến Phong tỉnh dậy trước tiên, ngồi dậy chậm rãi.
"Cha, em gái đang khóc." Thân thể nhỏ nhắn của cậu gắng sức lôi cha xuống giường, trong tiếng nói tràn đầy vẻ lo lắng và bất an.
"Cái gì?" Đầu óc Diêm Kiến Phong choáng váng cứ bị Tập Phi kích động lôi xuống giường như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không hiểu được ý của cậu.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Ngụy Cận bị cử động của chồng đánh thức, thức dậy với vẻ mặt buồn ngủ.
"Mẹ, Phán Phán đang gọi con, em đang khóc." Tập Phi lo lắng không ngừng, nói "Con muốn đi tìm em."
Xem đồng hồ, "Bây giờ đã là ba rưỡi rồi, họ chắc ngủ rồi." Diêm Kiến Phong bước xuống giường đi tới bật đèn lên, mới phát hiện ra không bật được."Không bật đèn được! Chắc là bị cúp điện rồi."
"Mẹ, con thật sự đã nghe thấy tiếng Phán Phán gọi con. Thật mà, mẹ dẫn con qua nhà em ấy có được không? Tập Phi là anh, phải bảo vệ em gái chứ." Tập Phi đi đến bên người mẹ cầu xin không ngừng.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp lo lắng của con trai, Ngụy Cận không thể từ chối."Được rồi, con đã không yên lòng, vậy chúng ta quá đó xem qua cũng được."
Vì vậy ba người mặc áo khoác vào, mò mẫm trong bóng tối đi xuống lầu.
Mở dù ra, ba người đi sang nhà bên cạnh.
Vừa đến cửa nhà họ Sở, Diêm Kiến Phong liền ra sức gõ cửa.
"Du Sinh, Chung Di!" Bởi vì tiếng mưa gió quá lớn, cho nên cậu gọi to hết sức, Tập Phi cùng Ngụy Cận cũng cùng kêu to.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cửa cũng mở ra, Sở Du Sinh cầm đèn pin trong tay đi ra ngoài cửa, xem người đến là ai.
"Đã ba giờ rồi, sao anh chị lại tới đây vậy?" Mặt anh còn buồn ngủ, xem ra cũng rất mệt mỏi.
Lúc đó, Chung Di cũng cầm đèn pin trong tay từ từ đi xuống từ trên lầu. "Sao lại tới vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Cô tò mò hỏi, mời ba người vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà, Tập Phi không nói lời nào, lập tức lấy đèn pin trong tay Sở Du Sinh, rồi chạy lên lầu hai.
"Nó sao thế?" Không biết rõ nguyên nhân, hai vợ chồng Sở Du Sinh tò mò nhìn về phía Diêm Kiến Phong rồi hỏi.
"Tập Phi nói nghe thấy Phán Phán đang khóc gọi nó, rất lo lắng, cho nên xin chúng tôi đưa nó sang đây xem thử." Diêm Kiến Phong cũng mang vẻ mặt mình là người bị hại, nói rõ mình thật ra không biết gì cả.
"Cho nên chúng tôi đành phải đưa nó qua đây!" Ngụy Cận vừa vỗ nước mưa trên người chồng và mình, vừa nói.
"Vậy sao? Vậy chúng ta cũng nên mau đi xem thử." Chung Di nửa tin nửa ngờ đề nghị.
"Ừ."
**********************************
Chạy vội lên lầu hai, Tập Phi nhẹ nhàng mở cửa phòng Phán Phán ra, đưa tay rọi đèn pin về phía giường.
Trên giường không có một bóng người.
Nó lo lắng rọi đèn pin khắp phòng, muốn tìm kiếm thân thể nhỏ bé của Phán Phán.
"Phán Phán, em đang ở đâu?"
Một tiếng khóc yếu ớt đột nhiên truyền vào tai Tập Phi.
"Phán Phán?" Nó đi tìm nơi phát ra tiếng khóc, rồi đi về phía đó.
Đứng ngoài tủ quần áo, Tập Phi chắc chắn tiếng khóc phát ra từ bên trong tủ quần áo, cậu dùng lực mở tủ quần áo ra, phát hiện Phán Phán quả nhiên là đang ở bên trong.
Nhìn thân thể nhỏ bé của Phán Phán đang ở một góc bên trong tủ quần áo, trên mặt còn đầy nước mắt, cặp mắt tròn xinh hiện lên vẻ đầy sợ hãi và hốt hoảng, đôi tay nhỏ bé của cô bé đang ôm thật chặt lấy con gấu mà Tập Phi cho cô, rõ ràng là đang rất sợ hãi.
"Phán Phán, đừng sợ." Tập Phi đau lòng rọi đèn pin vào mặt mình, làm cho cô bé có thể nhìn rõ mặt cậu. "Là anh, anh tới bảo vệ em."
Cậu đưa tay đang cầm đèn pin vào trong tủ quần áo, vươn tay ra xoa đầu Phán Phán.
Động tác quen thuộc khiến Phán Phán nín khóc ngay lập tức, cô ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, vươn tay nắm lấy áo Tập Phi.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Thanh âm mềm mại phát ra từ trong miệng cô bé.
"Phán Phán?" Tập Phi kinh ngạc mở to miệng, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô bé ra ngoài, đi tới bên giường rồi ngồi xuống.
"Đừng sợ đừng sợ, có anh ở bên cạnh em." Cậu vỗ nhẹ vào lưng Phán Phán nhưng thân thể nhỏ bé vẫn không ngừng run rẩy.