"Không, con không phải đang nói giỡn, ba tháng trước, con đã tìm được Phán Phán............"
Diêm Tập Phi chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra, bao gồm cả chuyện Phán Phán mất trí nhớ.
"Tôi, tôi muốn vào xem, xác nhận có phải là.........hay không phải là Phán Phán! Con gái của tôi đã quay trở về, đã trở lại............Tôi, ôi trời ơi!.........Con gái của tôi thật sự đã quay trở lại!". Chung Di nhịn không được run rẩy cả người, khóe mắt mang theo nước mắt vui sướиɠ.
"Tôi, tôi và tiểu Di đi xem, con gái bảo bối của tôi có phải thật sự hay không trở về bện cạnh chúng tôi..........". Sở Dụ Sinh đỡ vợ của mình, đi đến phòng bệnh.
Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận cũng đi theo sau, mà Diêm Tập Phi thì vẫn quỳ trên mặt đất không đứng lên.
Vài phút sau, bốn người cuối cùng cũng thấy người đang hôn mê là Phán Phán.
Chung Di cao hứng mà khóc lên, Sở Dụ Sinh cũng không kìm được mà nghẹn ngào, lấy tay lau đi nước mắt chảy ra.
"Đúng là con gái bảo bối của chúng ta rồi, con bé đã trở lại, thật sự trở về bên cạnh chúng ta." Chung Di vẫn không thể tin được, kích động kéo tay chồng mà nói.
"Đúng, đúng, tất cả đều là công lao của Tập Phi. Không có nó, chúng ta cơ bản không có khả năng tìm được Phán Phán. Nhất là.........".
"Tập Phi............ Sao con còn quỳ?".
Bốn người trở lại, mới phát hiện Diêm Tập Phi vẫn còn quỳ tại chỗ.
"Nhanh đứng lên đi, mẹ nuôi không trách con, mẹ cảm ơn con còn không kịp, làm sao còn có thể trách con."Anh giúp bà tìm được con gái duy nhất của bà, có cái gì mà phải tha thứ hay không. Bà hiểu rõ tất cả.
"Đúng vậy! Tập Phi, con mau đứng lên đi! Cha nuôi cũng sẽ không trách con." Hai ông bà đi đến chỗ anh, muốn nâng anh đứng lên.
"Không, cha nuôi, mẹ nuôi, cha, mẹ, con còn có một việc chưa nói cho mọi người biết." Diêm Tập Phi nghiêm túc nhìn bốn người.
Bốn người nhìn nhau, tò mò là cuối cùng là chuyện gì, mà sợ bốn người họ tức giận, mong muốn họ tha thứ.
Hít sâu một hơi, Diêm Tập Phi nói: "Phán Phán đã là người của con."
Một hồi lâu-------------
"Con trai, con vừa nói cái gì? Cái gì nói là Phán Phán đã là người của con?".
Không thể nào................. Sẽ không phải là............ Nó đem Phán Phán "ăn" mất rồi chứ? Diêm Kiến Phong trừng mắt nhìn con trai.
"Khoảng thời gian mà con và Phán Phán cùng ở chung một chỗ, em ấy và con đã có quan hệ thân mật.". Nói xong, anh đợi bốn người lớn trách cứ.
"Ai da--------con trai, con.........". Thật sự làm rất tốt. Mặc dù trong lòng mừng thầm, nhưng Ngụy Cận đương nhiên không dám mở miệng nói ra.
"Ba nói này con trai, con như thế nào lại làm ra chuyện này, thật là...........Tôi nói này Chung Di, Dụ Sinh, chuyện này hai người quyết định đi! Con trai tôi làm ra loại chuyện này, tôi đây làm cha không thể nói gì hơn."
Gian xảo thật! Quả thật giống với phong cách của ông.
Tuy rằng trong lòng mừng thầm, nhưng ông cũng không thể ở trước mặt ba mẹ Phán Phán mà khen ngợi con mình được! Vì thế Diêm Kiến Phong giả bộ tức giận quay đầu.
"Ngụy Cận, Kiến Phong......" Sở Dụ Sinh muốn nói lại thôi.
Đối với việc Tập Phi làm như vậy, ông cũng không chỉ trích nhiều, vì ông biết anh yêu con gái của ông biết nhường nào.
"Được rồi, chúng ta sẽ ở đây chăm sóc Phán Phán. Con trai à! Con hãy về trước ngủ một lát đi, rửa mặt chải đầu lại đi, con không nghĩ tới khi Phán Phán tỉnh lại, lại nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, xấu xí của con phải không?".
Ngụy Cận thật sự không quen nhìn thấy bộ dáng giống kẻ lang thang của con trai, không đợi anh cự tuyệt, đã kéo anh đi, vừa dỗ vừa kéo anh rời khỏi bệnh viện.
************************************************
Ban đêm, Diêm Tập Phi ngồi ở bên giường bệnh của Phán Phán, đôi mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngủ say của cô, trong lòng mong đợi cô có thể sớm tỉnh lại một chút.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Diêm tiên sinh."------ Y tá chậm rãi đi tới.
"Đã tới thời gian kiểm tra, mời anh ra ngoài một chút."
"Tôi biết rồi." Diêm Tập Phi đứng lên, hai tay khẽ vuốt nhẹ hai má Phán Phán.
"Phán Phán, anh đi xuống dưới lầu ngồi đợi, một chút nữa lại lên với em." Khẽ hôn môi cô một cái, Diêm Tập Phi mới không bằng lòng mà rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ một lát sau---------
"Y tá Dương, bác sĩ điều trị muốn cô qua bên đây một chút." Một y tá khác đi vào gọi y tá đang ở trong phòng bệnh.
"Uh."
Hai người vừa rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Phán Phán.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra một cách chậm rãi------------
Một gã đàn ông đeo khẩu trang, trên người mặc áo blouse trắng, nhẹ nhàng đi vào.
Hắn đi tới giường bệnh của Phán Phán, trong túi áo lấy ra một cây tiêm, đem chất lỏng bên trong tiêm vào trong mạch máu của cô.
Rút cây tiêm ra, gã đàn ông cười đắc ý, từ trong khẩu trang phát ra âm thanh khe khẽ.
"Tạm biệt." Nói xong, gã đàn ông liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Gã đàn ông đi rồi, bên trong phòng bệnh, máy đo nhịp tim đột nhiên phát ra âm thanh dồn dập--------.
**********************************************
"Tỉnh lại, Phán Phán..............Tỉnh lại, em không được sự đồng ý của anh, không được chết..................Tỉnh lại cho anh----------".
Bên trong phòng cấp cứu, Diêm Tập Phi điên cuồng hét lên.
Anh không tin! Anh không tin Phán Phán cứ như vậy mà chết đi! Anh dùng sức kéo cô, giống như muốn dùng mạng của anh để đổi lại mạng của cô.
Khi nghe Phán Phán bị nói chết rồi, hai mắt anh đỏ lên tiếp tục rống to:
"Không cho phép chết! Không cho phép em chết!"Anh điên cuồng lắc thiên hạ ở trong lòng, nhưng cô giống như đang ngủ, không hề có bất cứ động tĩnh gì.
"Không cần rời xa anh, Phán Phán! Van cầu em hãy tỉnh lại..........Không cần...........Không cần để anh lại một mình..............Không cần để anh lại cô độc một mình, không có em anh sẽ rất đau khổ...........Phán Phán............."
Khi anh trở lại phòng bệnh, phát hiện trong máu của Phán Phán có chất độc, làm cho tình huống của Phán Phán trở nên nguy cấp.
Vì sao, anh chỉ vừa rời khỏi một chút, tình hình của cô lại đột nhiên trở nên nguy cấp, thậm chí.........
Thật vất vả, thật vất vả mới lấy được máu bầm trong não cô ra, bác sĩ cũng đã nói, cô rất nhanh có thể tỉnh lại, có thể chuyển tới phòng bệnh thường.
Nhưng như thế nào lại đột nhiên bị trúng độc, còn ngay cả dấu hiệu cứu sống được cũng không có, ngay cả cấp cứu hoặc phẫu thuật cũng không kịp..........
"Phán Phán, Phán Phán........... Không cần ngủ nữa, mau tỉnh lại............. Đừng dọa anh, đừng dọa anh.........." Diêm Tập Phi không ngừng lắc người Phán Phán mà nói.
"Con trai........... Con phải thật kiên cường.........." Ngụy Cận khóc không thành tiếng ở một bên an ủi.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Biết được tin tức này, tiểu Di ngất đi, bị y tá mang đi, con của bà thì giờ phút này lại giống như người điên, không ngừng kêu to, rống to, ông trời rốt cuộc muốn hành hạ bọn họ đến khi nào mới đủ đây?.
Diêm Kiến Phong đến gần con trai, vỗ vai an ủi anh, ngoài làm việc này, ông thật sự không biết phải làm như thế nào.
"Tiên sinh, xin anh hãy nén đau thương." Nhìn thấy rất nhiều sinh ly tử biệt, bác sĩ ngoại trừ nói câu nói này, cũng chỉ có thể thở dài.
"Tỉnh lại! Phán Phán, nếu em còn ngủ như thế này, anh sẽ không tha thứ cho em, anh sẽ đi theo em, anh hỏi em, vì sao em lại nhẫn tâm để lại một mình anh trên đời, anh sẽ làm cho em thương tâm, sẽ làm cho em đau khổ............. Anh muốn xé tim em ra, xem trái tim của em có phải màu đen hay không, làm sao có thể nói đi là đi................"
Dùng sức đẩy cô, Diêm Tập Phi không nghe thấy những lời an ủi ở xung quanh.
"Nhanh mở mắt ra, không cần ngủ nữa---------".
"Tập Phi----con đang làm cái gì vậy......... Phán Phán đã chết rồi, con không cần phải như vậy, con.............." Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận vội vàng tiến lên, ngăn cản hành động mất lý trí của con trai.
"Buông................. Chết tiệt! Con muốn cứu Phán Phán-------không cần kéo con, buông ra............."
"Bác sĩ!"