"Tập Phi............."
Cô ta quỳ gối giữa hai chân anh, hay tay chậm rãi đi chuyển đến chỗ ở giữa hai chân của Diêm Tập Phi mà phủ lên---------
"Cứ như vậy?"
Một lúc sau, Diêm Tập Phi cười lạnh, trong giọng nói chứa đầy sự đùa cợt.
"Ách?" Nghe được lời của anh, mặt Nhan Hồng lập tức tái nhợt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nói kia.
"Cô nghĩ là như thế này, tôi sẽ bị mê hoặc sao?". Anh nâng khóe môi lên, khinh thường cười nhạo nói.
Anh đột nhiên đứng lên, đem tay của Nhan Hồng đẩy ra.
"Tập Phi, van cầu anh! Lại cho em thêm một cơ hội nữa, em sẽ thật nhiệt tình với anh."
Không để ý tới lời cự tuyệt của anh, Nhan Hồng tiến lên phía trước, ôm chặt lấy Diêm Tập Phi.
"Tránh ra."
"Không, không cần. Tập Phi, em van xin anh, cho em thêm một cơ hội nữa............em.......". Cô ta gắt gao ôm chặt anh.
"Tôi nói lại một lần nữa, buông tay." Giọng điệu lạnh lẽo của anh đã cho thấy giới hạn nhẫn nại của anh.
"Không cần................Em thật sự yêu anh, anh............."
Đột nhiên, cửa bị mở ra--------
"Tập Phi! Tập Phi, em đã trở về, anh xem-------"
Ngưng Thẩm cười sáng lạn mở cửa đi vào, trên tay mang theo một đống lớn đồ ăn vặt, cô hưng phấn muốn cho Diêm Tập Phi thấy chiến lợi phẩm của cô.
Nhưng cảnh tượng trước mắt này, làm cho tâm trạng đang tốt đẹp của cô lập tức biến mất.
Đồ ăn trên tay không biết từ lúc nào rơi xuống, sắc mặt cô tái nhợt, giống như bị đã kích rất lớn.
Tập Phi ôm cô gái khác.................Cảnh tượng này rất quen thuộc........
"Em..............Nghe anh giải thích!".
Diêm Tập Phi đi đến chỗ cô, muốn giả thích với cô.
Anh vươn ta ra muốn ôm cô, lại bị cô hất tay ra.
"Không cần lại đây----------". Ngưng Thẩm kêu to.
Một đống hình ảnh nhảy loạn trong đầu cô, suy nghĩ của cô bị rối loạn, cô cảm thấy đầu cô rất đau.
Toàn thân cô vô lực, hai chân suýt chút nữa không chống đỡ được mà ngã ngồi xuống đất.
Đầu đau quá.............
Tâm của cô cũng rất đau............
Bốn phía xung quanh quay tròn, cô choáng váng lấy ta đỡ lấy đầu cô, cô dùng hết sức mình chống đỡ, cô nghĩ muốn đứng vững, nhưng lại vô ích, cô đành tựa người vào cửa để chống đỡ cơ thể của cô.
"Phán Phán...........". Thấy thế, Diêm Tập Phi lập tức sốt ruột gọi tên cô.
"Không! Không cần tới gần tôi." Nhìn anh một lần nữa muốn tới gần cô, Ngưng Thẩm lập tức hét lớn.
Cô không cần anh dùng bàn tay đã chạm vào người phụ nữ khác mà đυ.ng vào người cô.........
"Em rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho anh biết." Diêm Tập Phi khẩn trương hét to.
Thân người cô lung lay sắp ngã xuống, mắt thấy cô sắp không chống đỡ được nữa.
Cô ôm đầu, cảm giác đầu đau như muốn nổ mạnh ra.
Trong đầu có những hình ảnh tương tự bay qua, cô không thể thấy rõ cuối cùng là cái gì, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung ra, vô lực thừa nhận.
Diêm Tập Phi quyết định không để ý đến lời cự tuyệt của cô, đi về phía trước ôm lấy cô.
Vì sao cô đột nhiên lại như thế này? Là vì nhìn thấy Nhan Hồng sao?
"Vì sao? Tập Phi.............Vì sao muốn tổn thương lòng em................Anh có bạn gái..........". Nước mắt của cô chảy xuống, làm mờ tầm mắt của cô, làm cho cô cái gì cũng đều không nhìn thấy được.
"Phán Phán..............Không cần nói nữa, anh lập tức mang em đi tìm bác sĩ."
Anh khẩn trương ôm lấy cô, sau đó vội vàng chạy lại chỗ thang máy.
"Mẹ..................Mẹ nói anh là chồng của Phán Phán, mà mẹ cũng nói................Nói Phán Phán chính là...........vợ của anh Tập Phi.........". Đi vào thang máy, nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi, cô thì thào nói.
"Phán Phán,,,,,,,,,,,,Em.........". Lời nói của cô làm anh giật mình.
Ông trời! Trí nhớ của cô khôi phục lại.
Thật sự có thể sao?!
Rốt cuộc thang máy cũng tới tầng hầm, lên xe, anh liều mạng chạy nhanh giống như bão táp.
Phán Phán thống khổ rên lên một tiếng, làm cho anh sốt ruột và đau lòng.
"Nhịn một chút thôi, Phán Phán, nhịn một chút thôi, lập tức tới nơi.........Đáng chết, sao lại chậm như thế này!"
"Anh! Cứu em-------Hắn ta tới đây, em nhìn thấy hắn ta đi vào, anh à, Phán Phán sợ...............Hắn muốn bắt em.........Không, không cần bắt tôi............Buông! Anh......,Đầu em,.........Đầu đau quá, đau quá.............". Ôm đầu, cô lớn tiếng khóc, phảng phất như lâm vào trạng thái mơ hồ.
"Nhịn một chút, chúng ta lập tức tới bệnh viện!"
Từng đợt đau đớn kích liệt không ngừng xâm nhập vào cô, khi vừa tới bệnh viện, Ngưng Thẩm cũng đồng thời ngất đi vì đau chịu không nổi.
"Bác sĩ---------". Xuống xe, Diêm Tập Phi ôm Ngưng Thẩm, ở cửa lớn của bệnh viện không ngừng hét lớn, hai mắt anh đỏ lên, thần sắc khẩn trương, không ngừng thở dồn dập.
"Nhanh một chút cứu cô ấy--------Nhanh lên-------". Anh rống to với bác sĩ và y tá.
"Trước hết đem bệnh nhân giao cho chúng tôi--------". Bác sĩ bình tĩnh chỉ thị y tá, đem Ngưng Thẩm đang bất tỉnh đưa vào phòng cấp cưú.
Còn lại Diêm Tập Phi khẩn trương lo lắng đứng ở hành lang dài.
Trong lòng anh không ngừng khẩn cầu, hi vọng Phán Phán có thể bình an vô sự.
Thật vất vả, cô mới một lần nữa trở về bên cạnh anh, trăm ngàn lần anh không thể lại mất đi cô...........
********************************
Bên trong bệnh viện-----
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tập Phi, con nói rõ ràng cho mẹ, mới có một thời gian thôi mà tại sao con lại biến thành bộ dạng như thế này?".
Nhìn thấy con trai mình bộ dáng mệt mỏi, giống như đã vài ngày rồi không có ngủ, Ngụy Cận và Diêm Kiến Phong thật sự cảm thấy rất đau lòng và tức giận.
"Đúng vậy! Đã lớn như vậy rồi mà không biết chăm sóc bản thân mình, cứ muốn làm như thế nào thì làm!". Chung Di và Sở Dụ Sinh ngồi bên cạnh anh cũng không nhịn được mà trách cứ vài câu.
"Mọi người không cần lo lắng, con không sao." Diêm Tập Phi ngẩng đầu, nhìn bốn người lớn trong nhà đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
"Sao con không đi nghỉ ngơi một chút? Nghe thư ký nói, con bốn ngày liền không tới công ty, không phải là mấy ngày qua con đều ở trong bệnh viện sao?". Sở Dụ Sinh lo lắng anh không chịu được nói.
"Cha nuôi, con không sao. Cô ấy mới phẫu thuật xong ngày hôm qua, con muốn sau khi cô ấy tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là con." Diêm Tập Phi lắc đầu cự tuyệt, ai cũng không thể làm anh rời đi.
"Con nói cô gái đó, cũng là cô gái mà con nói qua điện thoại sao?". Ngụy Cận lên tiếng hỏi.
Bà thật sự tò mò, là cô gái như thế nào, mà có thể làm cho đứa con trai của bà yêu điên cuồng như thế này, ngay cả chính bản thân mình mà nó cũng không thèm để ý.
"Vâng." Anh biết chuyện này không thể tiếp tục giấu diếm được nữa.
Anh đứng lên, rồi quỳ xuống trước mặt của Chung Di và Sở Dụ Sinh.
"Tập Phi----- con đang làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi, sao tự dưng lại quỳ xuống như thế này?". Sở Dụ Sinh và Chung Di bị hành động của anh làm cho kinh hãi, bước nhanh tới kéo tập Phi đứng lên.
"Không, cha nuôi, mẹ nuôi, con phải xin lỗi hai người." Nếu sau khi hai người nghe xong lý do, nếu có thể tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh mới đứng lên.
Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận cũng bị hành động của con trai mình làm cho hoảng sợ.
"Hiện tại người đang nằm trong phòng bệnh---------là Phán Phán." Diêm Tập Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Dụ Sinh và Chung Di, nghiêm túc nói.
Một tiếng kinh hô từ trong miệng của Ngụy Cận và Diêm Kiến Phong truyền ra, hai người đều không dám tin điều mà mình vừa mới nghe được.
Còn Sở Dụ Sinh và Chung Di thì trợn to mắt đứng sững sờ tại chỗ.
"Tập Phi --- Đây không phải là chuyện đùa." Sở Dụ Sinh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, trong giọng nói còn mang theo chút tức giận.
Ông và vợ ông vất vả lắm mới làm cho chuyện của Phán Phán từ từ nhạt đi, bây giờ một câu của anh, làm cho vết thương mà vất vả lắm hai người mới bình phục lại một lần nữa rách ra.