Bà Xã Gây Phiền Toái

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Bà Xã Gây Phiền Toái của tác giả Thần Hi có nội dung nhẹ nhàng và những tình tiết hay, gây cấn đều có cách giải quyết một cách êm đềm. Nếu bạn yêu ai đó chân thành thì tình cảm của bạn sẽ được  …
Xem Thêm

"Đồ vô dụng, đừng quên trên tay tao còn có nhược điểm của mày, nếu mày dám để tin tức của tao bị phát hiện được.........Hừ! Tao cam đoan mày cũng sẽ không có chỗ nào có thể đi được."

"Em...........Em đã biết, em, em tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người nào biết được chuyện của anh, nhưng anh nên trả tài liệu kia cho em........em, em không muốn ngồi tù.......".

"Đồ vô dụng!". Tức giận mắng một tiếng, Hồng Sâm dùng sức dập điện thoại.

*************************************************

"Tập Phi, Tập Phi---------"

Đứng đối diện với bàn làm việc, Ngưng Thẩm nhìn chằm chằm về phía trước, Diêm Tập Phi đang chăm chú xem văn kiện.

Khi anh làm việc nghiêm túc thì vẫn rất đẹp trai.

"Làn sao vậy?" Nhìn biểu tình đáng yêu trên mặt cô, Diêm Tập Phi không khỏi có chút thỏa mãn.

"Anh làm việc thật bận nha!" Cô mở miệng, có chút ủy khuất nói.

Mà cô-----------Thật nhàn rỗi.

"Rất nhàm chán sao? Muốn anh gọi thư ký mang tạp chí vào cho em đọc không?". Anh lộ ra nụ cười tươi làm người khác có thể kháng cự được, nhẹ giọng nói với cô.

"Không cần." Cô mất hứng quay đầu đi.

Xem những thứ kia chỉ làm cô cảm thấy buồn ngủ mà thôi.

"Vậy bây giờ em muốn làm cái gì?". Giữ chặt lấy tay cô, anh đem cô đi đến trước mặt anh, bế cô ngồi lên trên chân của anh.

"Không biết." Nhìn anh bận rộn như vậy, cô không muốn làm phiền anh, nếu cô cứ tiếp tục nhàn rỗi như thế này thì nhất định cô sẽ nổi điên lên mất.

"Em biết anh bận rộn nhiều việc, có thể hay không để em ra ngoài đi dạo một lát?" Cô trợn to mắt, nghĩ đến cô đang muốn ra ngoài một mình.

"Không được." Không chút nghĩ ngợi, Diêm Tập Phi lập tức cự tuyệt.

Hồng Sâm còn chưa tìm được, anh không thể để Phán Phán đi ra ngoài, như vậy quá nguy hiểm.

"Được rồi mà! Em sẽ thật ngoan, sẽ không đi quá xa." Cô giả bộ đáng thương, muốn làm Diêm Tập Phi mềm lòng.

"Không được." Cô cũng không biết chuyện Hồng Sâm đang truy lùng cô, vì không muốn để cô lo lắng, sợ hãi, anh cũng không tính nói cho cô biết.

"A!". Cô ủ rũ, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.

Lúc trước đều thành công, sao lần này lại thất bại?

Diêm Tập Phi làm sao không biết tâm tư nhỏ của cô.

Lúc trước cô muốn điều gì, chỉ cần lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế, anh không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.

Nhưng, bởi vì lúc đó cô không nói là cô muốn đi ra ngoài một mình.

"Như vậy được không, anh sẽ tìm người đi ra ngoài cùng em, được không?". Không muốn nhìn thấy vẻ mặt mất mát của cô, Diêm Tập Phi đưa ra đề nghị như vậy.

Như vậy anh có thể an tâm một chút.

"A.....................". Cô không cam lòng chu miệng lên.

Có một mình cô, mang theo cả đống vệ sĩ, sẽ mất hứng nha!

"Nếu không, em phải ngồi buồn chán một mình thôi." Diêm Tập Phi hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

"Vậy được rồi!". Cô nghĩ vẫn tốt hơn là ngồi chỗ này một mình ngây người.

"Uh! Vậy em vào bên trong lấy áo khoác đi, để tránh bị cảm lạnh." Anh thúc dục cô đi vào phòng ngủ ở phía trong.

"Vâng."

Thấy cô đi vào bên trong, Diêm Tập Phi vội vàng gọi điện cho thư ký.

"Đợi lát nữa cô hãy đi dạo cùng em ấy, mặt khác mang theo hai vệ sĩ đi theo hai người."

"Tốt lắm."

Điện thoại vừa ngắt, thì Ngưng Thẩm cũng đã mặc xong áo khoác đi ra ngoài.

"Thấy người lạ không cần nói chuyện với họ, trăm ngàn lần không cần không chú ý, cũng không được rời khỏi tầm mắt của thư ký và vệ sĩ, biết không?"

Cô mất hứng nghe lời dặn dò của Diêm Tập Phi.

Thật là! Anh ấy thật giống một lão già, nhắc đông nhắc tây, cô cũng không phải là trẻ con.

"Còn nữa..............Làm sao vậy?" Anh rốt cuộc cũng phát hiện được sự tức giận trên mặt cô.

"Em không phải là trẻ con." Cô là người phụ nữ của anh, không phải là con của anh.

"Tốt, vậy em đi dạo vui vẻ." Ôm thắt lưng mảnh khảnh của cô, anh hôn liên tiếp vào môi cô. "Muốn mua cái gì thì nói với thư ký, cô ấy sẽ trả tiền."

"Vâng." Lúc này cô mới cười tươi, để lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, vui vẻ chạy ra cửa.

******************************************

Sau khi Ngưng Thẩm vừa ra ngoài được hai tiếng, thư ký thay thế đột nhiên gọi điện thoại nội bộ cho anh.

"Tổng giám đốc, có một vị là tiểu thư Nhan Hồng muốn tìm ngài."

"Nhan Hồng?". Trên mặt Diêm Tập Phi xuất hiện một tia xuất hiện khi bị làm phiền.

"Đuổi cô ta đi."

Nói xong, anh lập tức ngắt điện thoại.

Nhưng vài phút sau, cửa phòng làm việc của anh bị mở ra.

"Nhan tiểu thư, cô không thể đi vào trong! Không có sự cho phép của tổng giám đốc, cô không thể tùy tiện đi vào, Nhan tiểu thư, cô....."

"Tránh ra! Tôi muốn gặp Tập Phi, không cần chặn đường tôi."

Nhan Hồng tức giận trừng mắt nhìn cô gái đang đứng chắn trước mặt cô ta.

Hôm nay cô nhất định phải gặp được Diêm Tập Phi.

"Thực xin lỗi, Nhan tiểu thư, tổng giám đốc nói không muốn gặp cô."

Thư ký che chắn trước cửa, cố gắng giải thích.

"Tránh ra, tôi nhất định phải nhìn thấy Tập Phi!". Cô ta la to, lấy tay dùng sức đẩy thư ký đang ngăn cản cô ta.

"Nhan tiểu thư..........."

"Tôi nói tránh ra!". Cô ta vươn tay kéo thư ký ra.

"Để cho cô ta vào đi."

Diêm tập Phi mở miệng nói, ngăn chặn động tác của cô ta.

Cô ta lập tức đem thư ký đẩy ra, vẻ mặt mạnh mẽ liền biến thành bộ dáng đáng yêu, điềm đạm.

Cô gái gọi là Nhan Hồng này, lúc trước là bạn giường của Diêm Tập Phi, sau khi chia tay, cô vẫn đối với anh nhớ mãi không quên, cho dù có bị nói là mặt dày, cô vẫn hy vọng có thể một lần nữa cùng anh lập lại mối quan hệ nam nữ.

"Tập Phi..........Em rất nhớ anh." Cô giả bộ khóc thật đáng thương, nhưng cũng không làm cho Diêm Tập Phi mềm lòng.

Ngay khi cô ta nghĩ muốn ôm lấy Diêm Tập phi, liền bị anh lắc mình tránh xa, không cho cô ta tới gần.

Trên người Nhan Hồng có mùi nước hoa gay mũi làm cho anh cảm thấy chán ghét.

"Có chuyện gì không?". Trên mặt anh không lộ ra chút biểu tình nào, không thèm nhìn liếc cô ta một cái, trực tiếp tựa vào bàn làm việc.

"Ách.............Em............Em......". Thấy anh có vẻ tức giận, cô ta thấy có chút luống cuống, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng ung dung.

"Lâu rồi anh không tới chỗ em, em thật sự rất nhớ anh." Cô nhẹ giọng nói, vặn vẹo thân mình đi đến chỗ Diêm Tập Phi.

Thấy khuôn mặt anh tuấn của anh làm cô thật động lòng.

Diêm tập Phi dùng vẻ mặt khinh thường nhìn cô ta, anh vươn tay dùng lực đẩy cô ta ra.

"A!" Nhan Hồng không nghĩ tới Diêm Tập phi lại làm như vậy, cô ta nhất thời không phòng bị, liền ngã nhào xuống đất, xem ra có chút chật vật.

"Anh.............". Không nghĩ tới anh ấy lai đối với cô như vậy!

"Tôi nói rồi, tôi không muốn gặp lại cô." Anh hừ lạnh một tiếng.

"Em.................Em chỉ là rất nhớ anh, chỉ muốn đến nhìn anh mà thôi." Mắt chứa nước mắt, cô ta làm bộ dạng như vô cùng ủy khuất.

"Chớ ở trước mặt tôi giả tạo như vậy, khi ở cùng cô tôi đã nói qua, quan hệ của chúng ta chỉ là bạn giường, mà tôi cũng đã gửi tiền cho cô." Ngồi ở trên ghế sô pha, Diêm Tập Phi lạnh lùng nhìn cô ta, trên mặt không mang theo một tia tỉnh cảm, lời nói lạnh như băng.

"Em, em có thể không cần tiền của anh, chỉ cần anh có thể tiếp tục tới tìm em, để cho em được ở bên cạnh anh." Cô ta chậm rãi tới gần anh, ăn nói khép nép.

Diêm Tập Phi lạnh lùng nhìn Nhan Hồng, không nói một câu.

Thấy anh không phản đối, cô ta vươn tay nhẹ nhàng xoa hai chân của Diêm Tập Phi, chậm rãi di chuyển lên phía trước.

Cô ta phát hiện khi tay cô ta đặt trên đùi anh, anh cũng không cự tuyệt làm cho Nhan Hồng mừng rỡ, nghĩ đến anh bị cô ta làm cho cảm động, hoặc là bị cô mê hoặc, vì thế cô ta càng thêm lớn mật, đem áo cởi ra.

Thêm Bình Luận