Bà Xã Gây Phiền Toái

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Bà Xã Gây Phiền Toái của tác giả Thần Hi có nội dung nhẹ nhàng và những tình tiết hay, gây cấn đều có cách giải quyết một cách êm đềm. Nếu bạn yêu ai đó chân thành thì tình cảm của bạn sẽ được  …
Xem Thêm

Dựa vào cảm giác, cô đang đứng trước một căn phòng có của màu hồng, trực giác nói cho cô biết đây là phòng của cô, cô đã từng ở nơi này!

Diêm Tập Phi nhẹ bước đi theo phía sau cô, không muốn quấy rầy cô, muốn chính cô tự nhớ lại.

Vốn dĩ căn phòng của cô đã bị lửa làm cho thay đổi, nhưng anh lại yêu cầu người ta khôi phục nó giống như ban đầu.

Anh vẫn tin rằng Phán Phán chưa chết, anh hi vọng một ngày nào đó Phán Phán trở về, cô có thể ở nơi mà cô quen thuộc.

"Em.................Em có thể?" Cô xoay người hỏi Diêm Tập Phi đang đứng phía sau cô.

Diêm Tập Phi mỉm cười gật đầu.

Hít thở một hơi thật sâu, cô mở cửa, đúng như những hình ảnh trong đầu cô............một căn phòng toàn bộ được bao quanh bởi màu hồng!

"Thật sự............giống như lời em nói.........".

Bài trí bên trong đúng như cô tưởng tượng!

Cô chần chừ một lúc lâu, mới từ từ tiến vào bên trong phòng.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong phòng, có một chiếc giường mềm mại, gió thổi nhẹ làm cho rèm cửa sổ màu hồng đung đưa, cô ngồi trên giường, vuốt ve cái giường mềm mại.

Tất cả nơi này, rất quen thuộc...........

Một loại cảm giác hoài niệm làm cho cô cảm thấy ấm áp và thân thiết.

"Nhớ rõ nơi này sao?". Hai tay đặt trên vai cô, Diêm Tập Phi dịu dàng hỏi Ngưng Thẩm đang sững sờ.

"Uh. Có chút ấn tượng..... Em trước kia ở nơi này đúng không?"

"Uh."

"Vậy anh muốn nói thân thế của em cho em biết?". Cô mang theo khát vọng hỏi. Nếu anh có thể nói cho cô, cô sẽ không cần buồn rầu vì không thể khôi phục trí nhớ nữa.

"Không, anh không muốn nói cho em biết, nhớ rõ sao? Anh đã nói là em phải tự mình nhớ ra."

"Vậy.......Người nhà của em ở đâu? Anh có thể nói cho em biết, có phải em cũng có người thân không?". Đây là điều cô muốn biết nhất.

"Em là con gái một, cha mẹ em không tìm ra em sau khi em mất tích, để tránh nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, hai người bọn họ liền chuyển qua nước ngoài sống."

Ngồi ở bên cạnh cô. anh thuận tay đem cô ôm vào lòng, mà cô cũng giống như là thói quen dựa vào ngực anh.

"Anh còn nhớ chuyện lúc em mất tích sao?".

Ở trong lòng anh làm cho cô cảm thấy ấm áp, giống như trước kia, khuôn ngực ấm áp của anh là nơi chỉ của riêng cô.

"Uh." Gật đầu, hai mắt anh nhìn về phía xa.

Nhớ lại lúc đó, giống như một ký ức còn rất mới mẻ....

Khắp nơi đều không tìm thấy tung tích của Phán Phán, cả người Diêm Tập Phi liền thay đổi, mỗi ngày đều như người vô hồn, bất luận ai cũng đều không để ý, ngay cả trường học cũng không đi.

Sự thay đổi của anh làm cho ba mẹ anh sợ hãi.

Cha mẹ anh tìm Sở Dụ Sinh và Chung Di cầu cứu.

Sở Dụ Sinh và Chung Di mất đi đứa con gái duy nhất, tuy rằng rất muốn ngã quỵ xuống, nhưng cũng không thể làm cho bạn tốt cũng mất đi đứa con trai duy nhất, nên bọn họ tận tình khuyên bảo Diêm Tập Phi.

Anh trong lúc đó, trừ bỏ nhốt mình ở trong phòng, nhìn album hình mà Phán Phán làm cho anh, thì không làm bất cứ việc gì, lời nói của bất kì ai cũng không nghe lọt tai.

Cho đến một ngày, dì Chung Di tát anh một cái, rốt cuộc mới làm anh thức tỉnh trở lại.

Lúc đó bà ấy khóc, vẻ mặt đau thương nhìn anh: "Nếu Phán Phán biết con biến thành bộ dạng như vậy, con nghĩ rằng con bé sẽ rất vui vẻ sao? Nếu con tin rằng con bé còn sống, như vậy rốt cuộc bây giờ con đang làm cái gì? Con bé còn đang chờ con tới cứu nó, con lại giam mình trong phòng cả ngày. Như vậy con, con bảo vệ nó như thế nào đây?".

Lời nói của bà làm cho anh trong nháy mắt thanh tỉnh lại.

"Đúng vậy, con sẽ tìm được em ấy, Phán Phán còn đang đợi con-------.”

"Đây mới là con ngoan của ta." Chung Di gật đầu vui mừng nói.

"Con sẽ tìm được Phán Phán, sẽ đem em ấy trở về.......".

"Anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến xuất thần?".

Ngưng Thẩm vỗ vỗ cánh tay anh, tò mò xem anh đang suy nghĩ cái gì.

"Uhm? Không có gì." Những chuyện đã xảy ra tuy rằng làm anh thống khổ, nhưng quan trọng là, Phán Phán hiện tại đã trở về bên cạnh anh.

Đem cô gắt gao ôm vào ngực, Diêm Tập Phi thề ở trong lòng, anh tuyệt đối sẽ không để cho Phán Phán bị tổn thương........Tuyệt đối không........

Mặc dù bị ôm chặt vào ngực làm cô không thở nổi, nhưng khi nhìn trên mặt anh xuất hiện nhiều sự lo lắng, mà vòng tay của anh lại giống như một cái màn bảo vệ bao quanh cô lại, khiến cho cô cảm thấy an tâm và tin tưởng vào "màn bảo vệ" này.........

Lẳng lặng dựa vào ngực anh, cô giống như con mèo nhỏ, đem mặt mình nhẹ nhàng cọ xát vào ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh của anh làm cho cô cảm thấy được đây là nơi tránh gió của cô.

Ngưng Thẩm thỏa mãn cọ xát một hồi, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng rêи ɾỉ.

"Làm sao vậy?". Cô ngẩng đầu, tò mò hỏi Tập Phi.

Chỉ thấy trong hai mắt thâm thúy của anh mang theo du͙© vọиɠ khiến cho người khác phải đỏ mặt, mím môi, anh thở có chút dồn dập, không nói câu nào chỉ chăm chú nhìn cô.

Hai gò má cô trong nháy mắt ửng hồng.

Đã cùng anh ở chung được vài ngày, giờ phút này khi nhìn vào mắt anh, cô đã sớm quen thuộc ánh mắt ấy có nghĩa là gì.

Cô thẹn thùng cúi đầu, trong lòng cô có chút sợ hãi và sự chờ mong.

"Nếu như anh không phải không biết em thật sự ngây thơ, anh thật sự nghĩ là em đang quyến rũ anh.......". Trong mắt anh mang theo du͙© vọиɠ nói.

"Nếu như không muốn anh biến thành con sói đói đang đi về phía em thì bây giờ em hãy lập tức rời khỏi đây đi." Anh thấp giọng nhẹ nhàng nói, nhưng trong giọng nói cũng vẫn tràn ngập nguy hiểm.

"Em.................Em...............".

Cô................Cô không muốn rời đi, nhưng lại xấu hổ không biết phải nói như thế nào--------

"Ngưng Thẩm?". Trời ạ! Chẳng lẽ cô ấy muốn nhìn anh bị du͙© vọиɠ của mình làm cho phát cuồng sao?

"Em..............Em.............".

Em muốn ở lại............Nhưng lời nói ngượng ngùng này cô không thể nói ra, cô dùng sức lắc đầu, càng tiến sâu dựa vào trong lòng anh.

"Em.............Em biết việc này đại biểu cho việc gì sao?". Trong mắt anh mang theo du͙© vọиɠ, anh không thể tin được.......Cô đang ám chỉ với anh là cô nguyện ý sao?

Anh há mồm thở dốc, chờ đợi đáp án của cô.

Đừng hỏi nữa, đừng hỏi cô nữa, cô làm như vậy còn chưa đủ sao?

Mặt cô nóng lên, tim đập nhanh hơn, cô không muốn ngẩng đầu lên, sợ anh cười cô.

"Nhìn anh, Ngưng Thẩm." Anh dùng hai tay nâng đầu cô lên, anh nhẹ ngàng hỏi: "Em thật sự nguyện ý sao?"

Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô.

"Uh." Cô ngượng ngùng gật đầu, gương mặt đỏ bừng lại một lần nữa chui vào trong lòng anh.

Được sự đồng ý của cô, cảm giác vui sướиɠ lan tràn ra toàn người anh.

"Em quả thật là một yêu tinh quấy rối lòng người.......".

Nói vừa xong, anh liền nhẹ nhàng ôm cô nằm lên chiếc giường màu hồng---------

***************************************************

Tổ chức Xích Đen bị tan rã.

Chỉ tiếc là, trong quá trình cảnh sát tiến vào tấn công, thừa dịp xung quanh hỗn loạn thì thủ lĩnh của Xích Đen là Hồng Sâm đã chạy trốn được, trước mắt tung tích không rõ.

Kết quả lần này làm cho Diêm Tập Phi phẫn nộ, anh cả ở trong giới hắc đạo và bạch đạo hạ lệnh truy sát, chỉ cần bắt được Hồng Sâm, dù sống hay chết, đều được thưởng 300 ngàn.

"Tổng giám đốc, điện thoại của anh. Là lão phu nhân gọi tới."

"Vâng, con là Tập Phi."

Mẹ? Lúc này mẹ gọi tới để làm cái gì?.

"Thằng nhóc chết tiệt, mẹ rốt cuộc cũng tìm được con. Con cũng thật bận rộn nha! Ngay cả mẹ muốn gặp con cũng phải hỏi qua lịch làm việc của con, trong lòng con cuối cùng là còn có......hay không người mẹ này? Uổng công mẹ chịu nhiều khổ sở, nuôi con từ nhỏ cho đến lớn như thế này......".

Ngụy Cận sau khi vừa nghe thấy giọng nói của Tập Phi thì liền mắng anh liên tục.

Thêm Bình Luận