Bà Xã Gây Phiền Toái

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Bà Xã Gây Phiền Toái của tác giả Thần Hi có nội dung nhẹ nhàng và những tình tiết hay, gây cấn đều có cách giải quyết một cách êm đềm. Nếu bạn yêu ai đó chân thành thì tình cảm của bạn sẽ được  …
Xem Thêm

Nhưng mà hiện nay, ngoại trừ đồng ý, thì cũng không có phương án khác.

Vì tự do, chỉ có thể chấp nhận yêu cầu của anh.

"Đúng vậy." Diêm Tập Phi vừa lòng gật đầu.

Thật là một người đàn ông ngạo mạn, Cô thầm mắng anh ở trong lòng.

"Như vậy, tôi hiện tại có thể rời đi sao?" Nhìn dây thừng đang cột trên tay, cô có ý nói anh cởi trói.

"Không, em đi theo anh." Diêm Tập Phi đem dây thừng cột trên tay cô tháo ra, thấy cổ tay của cô bị dây thừng làm cho bầm tím, không khỏi nhăn mi lại.

"Có đau không?" Ngón tay thô ráp khẽ vuốt tay cô, trong mắt anh mang theo dịu dàng và đau lòng.

"Vết thương nhỏ này không tính là gì." Cô không thèm quan tâm nói.

So với hai năm nay ở trong Xích Đạo chịu tra tấn khổ sở, cái này không là gì.

"Uh......Vậy đi thôi." Dấu sự đau lòng vào trong mắt, Diêm Tập Phi làm bộ như không có việc gì, nhưng trong lòng tức giận đến muốn gϊếŧ chết người làm tổn thương Phán Phán.

Đáng chết, trước kia chỉ cần một vết thương nhỏ, cũng đã làm cho cô ấy đau đến khóc, bây giờ bầm tím cả một đoạn dài như vậy, cô ấy lại cảm thấy không sao cả.

Anh thật sự không thể tưởng tượng cô đã từng chịu khổ, nhưng từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ cô, không bao giờ làm cô bị tổn thương nữa.

Mặc quần áo, cô nhìn thẳng vào người đàn ông của cô.

"Đi đâu?"

"Nơi ở của anh."

“Vì sao muốn tôi tới chỗ của anh?"

"Từ hôm nay trở đi, em là người phụ nữ của anh, đương nhiên phải cùng anh ở cùng một chỗ." Anh nói như đó là điều hiển nhiên, làm cho cô nghe thấy đáp án của anh liền giật mình.

"Cùng anh ở cùng một chỗ?" Cô mở to hai mắt, miệng mở to.

"Đi thôi!" Anh vươn tay, lôi kéo Ngưng Thẩm đi ra ngoài.

"Về sau đây là nhà của em."

Ngưng Thẩm nhìn căn phòng được thiết kế tràn đầy sự nam tính----------một căn phòng lạnh như băng, không hề có độ ấm hay sự xa hoa như cô nghĩ.

"Đây là nhà của anh?"

"Anh biết em nhất định cảm thấy nơi này rất lạnh lẽo, không thích hợp cho người ở. Về sau, em muốn sửa sang lại như thế nào thì nói cho anh biết, anh sẽ tìm người đến sửa lại thật tốt."

Nói xong, anh mang cô đến phòng ngủ của anh.

"Không cần, không cần hoang phí như vậy!" Anh nói giống như là cô sẽ ở lại nơi này thật lâu vậy.

Cô cảm thấy nghi hoặc nhìn anh, muốn hiểu ý nghĩ của anh.

Từ lúc sáng tới bây giờ, anh tựa hồ đối với cô rất dịu dàng,----- không để ý đến những lời nói ác ý của cô, thái độ đối với cô không giống như là thái độ nên có đối với kẻ trộm, thật kỳ cục.

Rốt cuộc tại sạo lại như thế này?

Theo như lời đồn đại, anh không phải là người như thế này. Anh lạnh lùng, anh vô tình, anh tàn nhẫn,.........tất cả đều là giả? Đều là bịa đặt? Có đúng như thế không?

Chẳng lẽ tài liệu mà tổ chức cung cấp không đúng sao?

Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của cô, Diêm Tập Phi cười nhẹ, có chút thâm ý mà cười.

Rốt cuộc, Phán Phán lại trở về bên cạnh anh........

Duỗi tay ra, anh đem cô chưa kịp phản ứng ôm vào ngực, hai tay dùng lực gắt gao ôm chặt cô, làm cô không thể động đậy.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng lại thấy hai mắt thâm thúy của anh, phát hiện nới đó tràn ngập sự nhu tình và yêu thương say đắm......Cô đầu óc trống rỗng, chỉ còn ngơ ngác nhìn anh.

Một lát sau, cô hồi phục tinh thần.

"Anh......Anh cách xa tôi một chút......". Anh ta vừa mới đáp ứng với cô là nếu cô không cho phép sẽ không chạm vào người cô, hiện tại thì sao, còn chưa quá một tiếng đó!

Cô lấy tay đẩy anh ra, nhưng Diêm Tập Phi lại dùng sức ôm cô.

Anh tựa đầu lên vai cô, từ vai cô có thể ngửi được hương thơm từ trên người cô.

Tuy rằng tối qua cơ thể hai người đã có tiếp xúc thân mật, nhưng cô vẫn không có thói quen có những hành động thân mật như thế này.

Cô đỏ mặt, không ngừng đẩy anh ra.

"Diêm Tập Phi..............Anh không cần--------".

"Một chút là tốt rồi..........". Sáng nay sau khi vừa nhìn thấy cô, anh đã muốn làm như vậy, nhưng mà, cô đối với anh cảm thấy còn xa lạ, nên anh mới kiềm chế du͙© vọиɠ.

Khi cô xác định sẽ ở bên cạnh anh, không chạy trốn nữa, anh lại không nhịn được khát vọng ở trong lòng.

Anh đem cô ôm thật chặt, giống như muốn cô nhập vào trong cơ thể mình vậy.

Rốt cuộc................Phán Phán của anh đã trở lại.

Cho tới bây giờ khi đem cô ôm vào trong ngực, anh vẫn không thể tin, chính anh có thể một lần nhìn thấy cô, lại có được cô........

Lúc này đây, anh không bao giờ để cô rời đi nữa, không bao giờ để cô phải một mình đối mặt với sợ hãi, anh muốn cho Phán Phán của anh, vĩnh viễn đều ở trong cánh tay của anh, không bị bất cứ tổn thương nào nữa.

Yêu cầu của Diêm Tập Phi làm Phán Phán chấn động.

Đầu tiên cô có chút kháng cự, nhưng phát hiện anh trừ ôm chặt cô thì cũng không có làm cái gì khác nữa, cô cũng không từ chối nữa.

Đôi tay nhỏ bé của cô không tự chủ được vòng qua ôm lấy lưng anh, đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, nghe được tiếng tim anh đập mạnh, làm cho cô cảm thấy bình yên.

Kỳ thật cô cũng không thật sự chán ghét cái ôm của anh, ngược lại, khi l*иg ngực ấm áp của anh bao quanh lấy cô thì cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc xuất hiện, làm cho cô an tâm, khiến cô cảm thấy yên tâm, từ đáy lòng có-------một giọng nói nói với cô, người đàn ông này có thể tin tưởng được.

Mâu thuẫn là, người đàn ông trước mặt này cô chỉ mới biết anh chưa được 24 giờ, vì sao cô lại có cảm giác giống như đã quen biết anh từ rất lâu?

Thời gian giống như ngừng lại, không khí ấm áp bao quanh bốn phía, hai người đều không muốn đánh vỡ khoảnh khắc ngọt ngào này.

"Đừng đối với anh có địch ý, bất luận đối với ai cũng được, nhưng duy nhất đừng đối với anh."

Giọng nói trầm thấp của anh khiến người ta cảm thấy yên lòng, nhẹ nhàng truyền vào tai cô, một tay dịu dàng chậm rãi xoa nhẹ lưng cô, làm cho người cô không nhịn được run rẩy.

"Anh biết em đối với anh cảm thấy thật xa lạ, nhưng bất kể như thế nào, xin em hãy tin tưởng anh, trên đời này, người thân thiết nhất với em......là anh.........".

Anh không cần cô nhớ lại anh, anh không cần cô chậm rãi quen thuộc anh, anh hiện tại muốn bắt đầu lại, làm cho hai người khôi phục quan hệ thân mật như lúc trước.

Anh vì bị cô quên đi mà khổ sở, từ nhỏ người thân thiết nhất với cô...........là anh............

Cô tin tưởng anh còn nhiều hơn so với người thân của cô, cô còn không phải rất ỷ lại vào anh sao? Vậy sao cô có thể đem anh quên mất đi.......

Nghe anh nói như vậy, Ngưng Thẩm kinh ngạc nâng mặt lên, nghi hoặc nhìn vào mắt anh.

"Anh?"

"Em có thể quên anh, nhưng mà...........tuyệt đối không được rời xa anh."

Anh cười có chút bất đắc dĩ, hai mắt anh vốn dĩ tràn ngập sự tự tin, giờ phút này lại có chút bi thương, mất mát, vẻ mặt của anh lại làm cho cô cảm thấy đau lòng.

"Anh...............Anh biết tôi?" Biết những gì mà cô đã trải qua sao?

Anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô mà không nói.

"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?" Cô không tin.

Chuyện này quá đột nhiên, trên đời làm sao có chuyện khéo như vậy?

"Chẳng lẽ nhất định phải có bằng chứng thì em mới tin anh?" Anh cười bất đắc dĩ.

Phán Phán trước kia luôn tin tưởng anh, bây giờ đã không thấy.

Bất quá, đó là đương nhiên. Anh cười thầm chính mình ngu ngốc.

“Đương nhiên, dù sao chúng ta mới quen biết chưa tới 24 giờ." Ngưng Thẩm đương nhiên nói.

"Không."

"Không?". Ý tứ của anh là gì?

"Em vì sao không hỏi lòng của em, hỏi nó có hay không tin tưởng anh, hay không cảm thấy anh quen thuộc?".

Anh tin tưởng, tuy rằng cô mất trí nhớ, nhưng tình cảm mười mấy năm ở chung của hai người, sẽ không như vậy mà mất đi, nhất định sẽ lưu lại ở trong lòng cô.

Thêm Bình Luận