"Anh chưa từng đồng ý là muốn thả em đi." Anh nhắc nhở cô.
"Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì? Đem tay tôi cột như thế này là sao?" Ngưng Thẩm tức giận rống to.
"Anh đã nói rồi, lửa là do em đốt, em phải có trách nhiệm dập tắt."
Nói xong, Diêm Tập Phi cuối đầu hôn lên môi cô---------------
******************************************************
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Cứ đem tôi nhốt ở nơi này?" Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập địch ý của Ngưng Thẩm nhìn về phía Diêm Tập Phi đang ngẩn người.
Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, cô phát hiện cả người cô đều không có một mảnh vải che thân, bị bắt nằm ở trên giường, mà người đàn ông này lại nhìn chằm chằm cô.
"Đúng vậy, nếu có thể, anh cũng có ý định này." Anh không thèm quan tâm một chút nào đến lời nói phẫn nộ của cô, chỉ là cứ nhìn cô chằm chằm như vậy.
"Anh------------hừ! Không nghĩ tới đường đường là tổng giám đốc của Đông Khôi, mà lại làm ra hành động bẩn thỉu như thế này." Cô khinh thường nói.
"Em đã ở Xích Đen được bao lâu?" Không để ý tới lời khıêυ khí©h của cô, Diêm Tập Phi hỏi, giọng điệu không lạnh băng, hay không có độ ấm như tối qua.
"..............." Từ chối trả lời câu hỏi, trong mắt Ngưng Thẩm tản ra sự ngoan cố, không muốn khuất phục, tự mình nghiêng đầu về phía bên kia.
Diêm Tập Phi vẫn gắt gao nhìn theo cô.
Phán Phán, cô ấy là Phán Phán.
Không hề nghi ngờ, cô gái trước mắt này là Phán Phán mà anh đã thương nhớ rất lâu.
Sáng nay tỉnh lại, khi anh nhìn thấy bộ dáng của cô gái đang nằm bên cạnh mình, anh lập tức kinh ngạc không nói thành lời.
Cô gái trước mắt này chính là Phán Phán.
Trận hỏa hoạn hai năm trước, cũng không phát hiện thi thể của Phán Phán, mà trải qua một năm dài tìm kiếm, cũng không tìm thấy bất cứ tin tức gì của cô, cả hai nhà đều nản lòng, cho rằng Phán Phán đã không còn trên thế giới này, cho dù có bị kẻ khác bắt cóc thì cũng lành ít dữ nhiều.
Không nghĩ tới, hôm nay lại gặp lại cô trong tình huống như thế này.
Nói như vậy, cô là người của tổ chức Xích Đen phái tới, vậy hai năm trước kia, cô chính là bị người của tổ chức Xích Đen bắt đi?
Nhưng mà-------------Nếu cô còn sống, vì sao không liên lạc với người nhà và anh? Tại sao lại tiếp tục ở tổ chức Xích Đen, vì bọn chúng làm nhiệm vụ? Thấy anh, lại giống như là không quen biết anh.
Chẳng lẽ cô đã quên anh? Bao gồm cả người nhà?
Nhìn cô gái trước mắt, trong đầu Diêm Tập Phi đưa ra hàng loạt câu hỏi.
Nhìn Diêm Tập Phi, Ngưng Thẩm có chút sợ hãi.
Thấy anh mắt của anh nhìn cô, giống như muốn đem cô nhìn thấu, không biết trong đầu anh đang tính toán kế hoạch đáng sợ gì.
Huhu..........................Nên làm cái gì bây giờ?.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ lại thất bại, cô chính mà muốn mình được tự do mới tiếp nhận nhiệm vụ này............Cái này, chỉ sợ bây giờ muốn trốn cũng không được, còn muốn tự do cái gì nữa.
"Này, Diêm Tập Phi, anh làm sao lại không nói chuyện.............". Không phải là đang suy nghĩ đối phó với cô như thế chứ?
"Tôi nói cho anh biết nha! Anh, anh đừng tưởng tôi sợ anh, cùng lắm thì bị bắt đến cục cảnh sát thôi! Anh cũng không được tự mình dùng........hình phạt riêng, nếu không, nếu không.......Tôi sẽ tố cáo anh...........". Thật vất vả mới đem những lời muốn nói nói xong, Ngưng Thẩm mở to đôi mắt sáng ngời, thật cẩn thận nhìn chằm chằm Diêm Tập Phi.
"Đưa đến sở cảnh sát? Em không sợ sao?" Anh buồn cười nhìn thiên hạ nhỏ bé đang nằm trên giường.
Thật sự muốn anh đem cô giao cho cảnh sát sao? Biểu tình bất an lập tức nổi lên trên mặt anh.
"So với bị anh dùng hình phạt riêng thì tốt hơn." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng là cô vẫn vô cùng sợ hãi.
Không biết cuộc sống ở trong trại giam có đáng sợ hay không?
Nghe nói những cô gái ở trong đó.......Đều rất đáng sợ và biếи ŧɦái.....
"Nói thật, anh có một đề nghị tốt hơn nhiều." Diêm Tập Phi nói.
"Đề nghị? Cái đề nghị gì tốt?"
"Này.........Anh không biết đối với em có phải là đề nghị tốt hay không.......?" Anh cố ý nói úp mở, cố tình làm cho thần bí.
Vừa nghe anh nói như vậy, sắc mặt của cô lập tức nhanh chóng thay đổi, nhịn không được lui về một góc, vẻ mặt đề phòng.
"Tôi..............Tôi không có làm chuyện xấu."
"Ha! Anh nghĩ, việc này chắc em không có cách nào làm được." Cô gái nhỏ này, đi trộm đồ của anh, đây là lúc nói chuyện cô trộm đồ sao?
"A! Kia......... Là chuyện gì?" Cô tò mò hỏi. Chỉ cần không phải là điều cô đang nghĩ thì cho dù muốn cô đến nhà anh làm người giúp việc thì cô cũng vô cùng đồng ý.
"Làm người phụ nữ của anh."
"............." Cô lặng người đi một chút.
"Anh nói, làm người phụ nữ của anh." Thấy cô không nói lời nào, Diêm Tập Phi nghĩ đến cô không nghe thấy nên anh lặp lại một lần nữa.
"Làm.........Làm người phụ nữ của anh?" Đột nhiên cô nhớ tới sự mãnh liệt đêm qua.
"Thế nào?" Anh tới gần cô, đôi mắt đen câu hồn người nhìn thẳng vào cô, giống như đang dụ dỗ cô.
"Anh.......Anh là đồ biếи ŧɦái, không biết xấu hổ, đê tiện, đại sắc quỷ!" Mặt cô đỏ bừng giống như trứng tôm được nấu chín, đem toàn lực đẩy anh ra, muốn anh cách xa cô một chút.
"Tôi mới không cần làʍ t̠ìиɦ nhân của anh."
Đúng là một người đàn ông không biết xấu hổ.
"Ai muốn em làʍ t̠ìиɦ nhân?" Vẻ mặt của cô thật sự rất buồn cười.
Không phải sao? Ngưng Thẩm nhíu mi, không hiểu anh đang đùa giỡn cái gì.
"Nhiệm vụ của em không phải là lấy tài liệu này sao?" Anh lấy ra một túi tài liệu đặt trước mặt cô.
Vừa nhìn thấy thứ cô muốn đang ở trên tay anh, cô phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.
Đây chính là thứ có thể giúp cô tự do.
"Anh có thể cho em." Anh thấy lửa nóng ở trong mắt cô, không thèm để ý cười khẽ.
"Nhưng mà, điều kiện chính là làm người phụ nữ của anh."
Kỳ thật, anh chỉ muốn làm cho cô tạm thời bỏ sự phòng bị xuống, cùng anh trao đổi điều kiện, trước là làm cho cô phối hợp với anh, sau lại nói cho cô biết tất cả sự thật.
Chờ cô biết được tất cả, bất luận như thế nào, cô nhất định phải ở bên cạnh anh.
Nếu trước tiên không dùng cách này để giữ cô lại, nếu như xác định được cơ hội chạy trốn, đến lúc đó anh muốn tìm cô, sợ rằng lại vô cùng khó khăn.
"Cho tôi? Anh cho rằng tôi là đồ ngốc à, lừa tôi lại nghĩ rằng tôi không biết sao?". Cô cười lạnh nói: "Đây không phải là cơ mật quan trọng sao?"
Cô mới không tin rằng Diêm Tập Phi đồng ý cho cô.
"Muốn hay không thì tùy em, bất quá........Cái này đối với em không phải cũng rất quan trọng sao?". Khi anh lấy tài liệu đem ra thì trong mắt cô xuất hiện khát vọng, anh biết đây chính là thứ cô muốn.
Nhưng là, cô vì sao lại cần nó như vậy? Chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?
Chẳng biết tại sao, anh có cảm giác, cảm thấy có nguyên nhân khác.
Anh quả thật đoán không sai, một phần tài liệu này rất quan trọng đối với cô, chỉ cần đem giao tập tài liệu này, cô sẽ tự do.
Đến lúc đó, cô có thể đi tìm xuất thân của mình.
"Tôi không có khả năng làm người phụ nữ của anh." Lạnh lùng nhìn Tập Phi, cô muốn nhìn thấy trên mặt anh có hay không ý nghĩ đùa giỡn cô.
"Anh vô cùng nghiêm túc. Làm phụ nữ của anh, anh có thể đưa em tài liệu em muốn, có lẽ.........Em còn có được những thứ quan trọng khác.
"Quan trọng hơn tài liệu này sao?" Cô khó hiểu nhìn anh.
"Đúng, quan trọng hơn thứ này."
"Nếu tôi đáp ứng anh........vậy....tôi nhất định phải...........uhm.....giúp......cùng ngủ với anh?" Phù! Cô nói ra thật vất vả.
"Nếu em không đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em, như thế nào?".
"Nếu tôi nói không thì cũng không có cách thay đổi quyết định của anh sao?" Cô mới không tin lời cam đoan của anh.
Tối hôm qua cô đã nói nhiều lần là không cần, kết quả thì sao? Còn không phải bị anh ăn sạch sao.