"................." Nghe xong, Phán Phán ngồi ngây người.
2 phút trôi qua, cuối cùng cô cũng có phản ứng----------
"Ha............haha.........ha.........".
Một tiếng cười to bất thình lình làm mất đi sự yên tĩnh trong phòng khách, Phán Phán giống như nghe được chuyện cười thú vị, nhịn không được gập cả người, ôm bụng lớn tiếng cười không ngừng.
"Phán Phán?" Chung Di sốt ruột gọi con gái.
"Hix.........Rất xin lỗi..........con con..........con cảm thấy con đã lớn như thế này, nghe qua..........
truyện cười hay nhất từ trước tới giờ.......". Cố nén cười, Phán Phán khó khăn nói ra một câu này.
"Phán Phán, con đang cảm thấy là mẹ nuôi đang nói đùa với con sao?”. Ngụy Cận bất đắc dĩ thở dài.....Đứa nhỏ này....Chẳng lẻ không nhìn ra là bà đang hỏi thật lòng sao?
"A?"
Cuối cùng Phán Phán cũng phát hiện ra là năm người ngoại trừ cô cười không ngừng ra thì bốn người lớn trong nhà đều mang bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
"Mọi người là đang nói thật sao?". Tười cười dần dần biến mất trên mặt của Phán Phán.
Chỉ thấy bốn người gật đầu vô cùng ăn ý.
"Không phải là nói giỡn!" Cô có chút không chắc chắn hỏi lại.
Bốn người lại đồng thời lắc đầu.
"A..............a..........nói giỡn cái gì vậy?" Cô kinh hãi nhảy dựng lên.
"Phán Phán, không cần kinh ngạc như vậy?". Ngụy Cận lấy tay giữ chặc lấy tay của Phán Phán.
Phán Phán nhăn mày hỏi : "Anh Tập Phi......Anh ấy là anh trai...........".
"Con cùng nó không có quan hệ huyết thống, không phải là anh em ruột." Ngụy Cận nhẹ giọng nhắc nhở, sợ làm cô sợ hãi.
"Con........Vẫn còn là sinh viên."
"Mẹ ruột và mẹ nuôi của con lúc còn đang học đại học thì đã lấy ba con và ba nuôi." Diêm Nghị Sinh trả lời cô.
"Ách..........Ách......Con mới 19 tuổi, còn trẻ tuổi...............đang là thời kì vui đùa.........". Phán Phán vò đầu lại thành một khối-----aizzz, cô không nghĩ ra được đáp án tốt a.
"Khi kết hôn, Tập Phi cũng có thể mang con đi chơi, con muốn đi đâu cũng được. Con xem, sau này còn có một tài xe riêng vô cùng tốt nữa sao?" Ngụy Cận bình tĩnh nói.
"A, nhưng là............nhưng là..............". Phán Phán nửa câu đều không nói được, cô nôn nóng đứng dậy, nhịn không được đi qua đi lại.
"Phán Phán.........". Chung Di nhìn con gái của mình tay chân luống cuống, không đành lòng đi đến trước mặt cô.
"Mẹ.................." Phán Phán nhìn vào mắt mẹ cô.
"Nghe mẹ nói, con không phải thực sự thích có Tập Phi làm bạn sao? Tập Phi ở cùng con, con không phải cảm thấy rất an toàn sao?".
Chung Di đem những lời mà Phán Phán nói với bà nói lại với cô, nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp: "Kỳ thật, lúc con và Tập Phi còn nhỏ, chúng ta đã hi vọng các con có thể trở thành vợ chồng. Cho nên, mới có thể đem con từ nhỏ đã giao cho Tập Phi chăm sóc."
"Nhưng là, con............". Kết hôn cùng Tập Phi, đây là chuyện mà Phán Phán chưa bao giờ nghĩ tới.
"Mẹ cũng là không muốn, con còn nhỏ như vậy, mẹ hi vọng con có thể ở bên mẹ lâu hơn một chút, tiếp tục làm con gái nhỏ của mẹ."
Chung Di lấy tay xoa xoa khuôn mặt non mềm của Phán Phán, trên môi nở một nụ cười hiền hậu.
"Nhưng mà, nếu đem con giao cho Tập Phi, mẹ và ba con sẽ rất yên tâm, hơn nữa chính là con chỉ chuyển sang cách vách, muốn gặp con thì rất tiện lợi."
"Vậy..................Anh Tập Phi đáp ứng sao?" Trong đầu Phán Phán hiện lên khuôn mặt tuấn mĩ của Tập Phi, hai má liền đỏ ửng.
Vừa nghĩ tới sau này cô sẽ là vợ của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác xa lạ, nhưng cảm giác này lại không hề chán ghét, ngược lại thấy ấm áp, vui vẻ.
"Con yên tâm, mẹ nuôi cam đoan với con, nếu Tập Phi nghe được con đáp ứng gả cho nó, nó nhất định sẽ rất cao hứng, lập tức la to ăn mừng.". Ngụy Cận đứng lên vỗ ngực cam đoan.
Tâm tư của con mình, người làm mẹ nào lại không biết. Xem ra giấc mơ được làm bà nội của bà ngày càng gần nha.
"Anh ấy còn chưa biết sao?" Giờ phút này, Phán Phán xúc động muốn thấy Tập Phi ngay lập tức.
"Vậy........Con đi.............nói với anh ấy." Khuôn mặt cuối thấp đỏ bừng, thấp giọng nói.
Cô muốn nhìn xem Tập Phi có đúng hay không sẽ như lời mẹ nuôi nói, cao hứng cười toe toét.
"Không kịp đợi gặp chồng
tương lai sao? Con mau đi đi!" Diêm Nghị Sinh cười lớn, chọc Phán Phán thẹn thùng.
"Chha nuôi...............Cha thật sự là...................." Phán Phán bĩu môi gắt giọng nói, cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên hết.
"Đừng chọc con bé." Ngụy cận ra tiếng giải cứu.
" Phán Phán, con nhanh đi tìm Tập Phi đi." Bà đẩy đẩy Phán Phán, ý bảo muốn cô rời đi.
"Vâng."
Tiếng nói vừa ngưng, Phán Phán liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
"Aizz". Sau khi thấy con gái mình rời đi, Sở Dị Sinh không ngừng lắc đầu.
"Tuy biết nếu không sớm thì muộn phải gả Phán Phán đi, nhưng lại không nghĩ tới có thể sớm như thế này."
"Lão công, Phán Phán chỉ gả đến cách vách mà thôi." Chung Di an ủi chồng, cũng chính là an ủi chính mình.
"Anh biết, chính là chỉ gả đến cách vách mà thôi.................".
******************************
Vừa ra khỏi nhà, Phán Phán ngay lập tức chạy đến nhà của Tập Phi, cô đã không kịp đợi để nói cho anh biết quyết định của ba mẹ hai nhà.
Tuy rằng mẹ nuôi luôn cam đoan, nhất định sau khi Tập Phi nghe được điều này sẽ vô cùng cao hứng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Đối với cô mà nói, cùng Tập Phi ở cùng một chỗ là chuyện vô cùng tự nhiên.
Nhưng mà, kết hôn?
Chuyện kết hôn, nếu không phải hai bên đều yêu đối phương thì mới đúng sao?
Tập Phi yêu cô sao?
Cô cũng yêu Tập phi sao?
Nói thực ra, cô không biết, nhưng chuyện muốn cô kết hôn với Tập Phi, cô cảm thấy không bài xích.
Cô đã có thói quen muốn có anh chiếu cố, thói quen có anh bảo hộ, thói quen có anh làm bạn,.....Chẵng lẽ, đây là yêu sao?
Cô ngây ngốc nở nụ cười, tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn với Tập Phi, cảm thấy cuộc sống mình sẽ có nhiều biến đổi.
Thấy chìa khóa mẹ nuôi đưa cho, Phán Phán trực tiếp mở cửa đi vào, chạy lên lầu hai.
"Anh trai, anh xem------------"
Mang theo nụ cười ngọt ngào, cô chạy vào phòng Tập Phi.
Nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy hình ảnh ái muội trong phòng, cả mặt cô đều cứng ngắt lại.
Cô gái này, cô chưa từng thấy qua, lúc này toàn thân trần trụi nằm sấp trên giường của Tập Phi, thấy cô tiến vào, lập tức kinh ngạc, với thay lấy cái chăn bên cạnh đắp lên người.
Mà Tập Phi lại nửa trên trần trụi ngồi bên giường, nhìn thấy cô, trên mặt cũng có chút kinh ngạc.
Vì muốn dời đi tình cảm của mình, anh liền nhận lời tỏ tình của một cô gái, cùng cô ấy bắt đầu kết giao, hi vọng có thể quên đi phần tình cảm kia của mình dành cho Phán Phán.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị Phán Phán bắt gặp, anh chưa chuẩn bị tâm lý tốt để cùng cô nói chuyện.
Lát nữa anh giải thích với cô như thế nào đây?
Đợi chút---------------
Đang hết sức buồn rầu, trong đầu anh liền hiện lên một ý nghĩ.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường anh, lại nhìn Phán Phán khϊếp sợ đứng bên cạnh.
Anh nhắm mặt lại, cắn chặc răng-----------
Anh quyết định lấy cơ hội lần này, làm cho Phán Phán xa lánh mình, để anh và cô phải giữ khoảng cách với nhau.
"Phán Phán, em đi ra ngoài, lát nữa hãy đi vào." Tập Phi lạnh nhạt nói.
Vừa nói xong, anh xoay người ôm cô gái kia vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
Phán Phán đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn cô gái mà Tập Phi ôm lấy.
Ghen tuông mãnh liệt trong lòng, hai chân cô run run, trong đầu cảm thấy đau nhức.
"Anh trai........." Cô tiến lên, kéo Tập Phi, không biết vì sao bây giờ lòng cô cảm thấy đau đớn, giống như bị ai cắn vào.
Giống như không nghe thấy giọng cô, Tập Phi không quay đầu nhìn, vẫn chăm chú nhìn cô gái trong ngực.
"Anh, anh thật sự không để ý tới Phán Phán sao?" Phán Phán cắn môi, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.