Chương 27: Vật Cưng Điên

Trên con đường lớn của Hải Âu, một đoàn xe màu đen đồ sộ lần lượt theo nhau mau chóng đi về phía biệt thự chính.

Hơn 10 phút sau, cửa chính trước hoa viên xa hoa tinh tế của nhà họ Lãnh từ từ mở ra, chủ nhân của nhà họ Lãnh cùng khách từ xa đến ngồi ngay ngắn trong chiếc xe màu đen, từ từ đi vào biệt thự chính đồ sộ của nhà họ Lãnh.

Tại lớp cửa kiểm soát lần thứ hai, nhân viên công tác ngăn Thanh Mộc lại vì trên người cô ta có mang vũ khí.

Thanh Mộc tức giận, trừng mắt vặn vặn cổ tay, đang muốn gϊếŧ người.

May mà Damon nhanh tay lẹ mắt ngăn Thanh Mộc lại, sau đó quát lớn bắt xin lỗi.

Lãnh Nhật Nam rộng lượng vung tay lên:

“Để cho cô ấy giữ đi.”

Damon vô cùng cảm kích.

Khi bọn họ đến cũng đã gần trưa, Lãnh Nhật Nam mở tiệc tẩy trần cho bọn người Damon, trước khi ăn cơm mọi người ngồi trong phòng khách uống trà như những người bạn lâu ngày gặp lại, chuyện trò vui vẻ, không có chút cảm giác khách sáo nào, hơn nữa cũng hiểu ý loại bỏ hết mọi chủ đề mẫn cảm.

Từ trước đến nay Thanh Mộc không bao giờ chịu ngồi yên, buồn chán uốn éo ép vào l*иg ngực Damon như một con chim nhỏ, về sau thật sự không nhịn nổi nữa muốn lôi kéo Hàn Nhi Phương ra ngoài hít thở không khí, tất nhiên Lãnh Nhật Nam sẽ không lên tiếng ngăn cản, chỉ gọi A Hàm đi theo, gắn thêm một cái tên cực đẹp là để bảo vệ cô.

Nhưng nếu thật sự A Hàm có thể trông chừng được Thanh Mộc thì Thanh Mộc cũng không gọi là tiểu điên.

Đi ra ngoài không đến 10 phút, tên kia đã khiến còi báo động trong hoa viên vang inh ỏi, tầm mắt của A Hàm vẫn không rời khỏi cô ta, cũng không biết cô ta làm thế nào mà cảnh vệ lại chạy tới bắt người, A Hàm phải giải thích vài câu, trong nháy mắt Thanh Mộc đã dắt người chạy mất.

Biệt thự chính tuy không canh phòng nghiêm ngặt như căn cứ nhưng phòng thủ cũng khá nghiêm mật, có thể trong thời gian ngắn như vậy qua mặt được cảnh vệ cùng mắt điện tử, còn biến mất sạch sẽ triệt để như vậy, hai người có thể đi đâu được?

A Hàm nhìn mê cung, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:

“Mấy người đi theo tôi.”

Như hắn dự liệu, Thanh Mộc thật sự dắt Hàn Nhi Phương chạy vào trong mê cung.



Tòa mê cung trong hoa viên thật sự không có diện tích lớn như mê cung Heiner Andel, cũng không rắc rối phức tạp như mê cung trong biệt thự Tutel nhưng sau khi đi vào nếu không dùng não một chút, nếu muốn trở ra thì không khác gì dùng vỏ ốc để làm tràng hạt khó.

Vì vậy muốn vào tìm người cũng không phải chuyện dễ dàng, bên trong không có camera cũng không có cảnh vệ, nếu như đi sát vào tường cây, cho dù đứng ở trên cao cũng chưa chắc có thể nhìn thấy người.

Hàn Nhi Phương bị Thanh Mộc dắt chạy thật xa, sau khi dừng lại thì thở hồng hộc:

“A Mộc chị làm gì mà lại dẫn em vào trong này, nếu không ra được thì làm sao đây?”

Thanh Mộc không cho là đúng:

“Có chị ở đây em sợ cái gì.”

Cũng bởi vì có cô nên tôi mới sợ nha!

“Ừm, cũng đúng, em biết A Mộc thông minh nhất.”

Hàn Nhi Phương không hề keo kiệt nịnh nọt cô ta, trong giọng nói thoải mái ẩn chứa vẻ sùng bái. Thanh Mộc không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cô, đôi mắt hình cầu của cô tràn ngập ý cười, hai gò má sáng như ngọc bởi vì hưng phấn mà hơi ửng hồng, khiến cho lòng Thanh Mộc nhộn nhạo không thôi, sau nửa ngày cô ta mới ca ngợi từ đáy lòng:

“Youki, em thật đẹp.”

Bất kể người phụ nữ nào, dù có được người đồng tính hay người khác phái khen cô xinh đẹp thật ra đều là một chuyện tốt đẹp, nhưng chuyện này đặt trên người Hàn Nhi Phương lại làm cho cô có hơi không được tự nhiên, bởi vì trong ánh mắt Thanh Mộc tất cả đều hiện rõ vẻ mê luyến cùng tham muốn giữ lấy khiến người ta kinh hãi.

Hàn Nhi Phương lạnh cả người nhưng vẻ mặt không thể không tiếp tục giả vờ ngượng ngùng, nói sang chuyện khác:

“A Mộc chị dẫn em tới đây có phải có lời muốn nói với em không?”

“Đúng rồi”

Ánh mắt Thanh Mộc vẫn sáng rỡ nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu nghiền ngẫm:

“Chị muốn hỏi thử em một chuyện, chúng ta lâu ngày không gặp như vậy, em có nhớ chị không?”



“Đương nhiên là có rồi, em làm gì còn chị em tốt nào khác, không nhớ chị thì nhớ ai?” Hàn Nhi Phương tỏ vẻ thản nhiên, ánh mắt đơn thuần.

Nhưng Thanh Mộc vẫn thấy chưa đủ, tới gần cô:

“Chị em tốt? Trước kia em cũng không nói như vậy, thế nào, em thích tên cặn bã kia sao?”

Ôi tôi sặc, trong tư liệu không phải chỉ nói Thanh Mộc tình nguyện yêu đơn phương Youki thôi sao, sao giờ lại thế này hả. Hàn Nhi Phương muốn khóc trong lòng:

“Sao Tứ gia lại là người cặn bã được, ngài ấy rất tốt với em, A Mộc chị…Á!”

“Em và hắn đã ăn nằm với nhau rồi hả?”

Bạn học Thanh Mộc lại mất hứng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Lãnh Nhật Nam là đồ cặn bã! Em cho rằng hắn ta có thể yêu chiều em cả đời sao? Đừng có mà nằm mơ, đàn ông đều không phải thứ tốt! Hiện giờ em trẻ trung xinh đẹp, sạch sẽ mới lạ, đương nhiên hắn sẽ sủng em, sau vài năm nữa em xem hắn có còn để ý đến em không.”

Phía sau lưng là bức tường cây, mấy cành bị khô héo đâm vào đau đớn, Hàn Nhi Phương cố nén tức giận, làm bộ kích động, đỏ mặt phản bác:

“Tứ gia không phải người như vậy, ngài ấy rất thương em, hơn nữa ngài ấy...ngài ấy vẫn chưa hề khi dễ em.”

Hàn Nhi Phương nói rất uyển chuyển, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Thanh Mộc, chỉ thấy hai tròng mắt vốn đang tức giận của cô ta bỗng sáng ngời:

“Thật sao?”

Lúc này Hàn Nhi Phương mới tức giận quay đầu lại:

“Hứ! Nói mà chị lại không tin.”

“Đương nhiên là chị tin em.”

Lúc này Thanh Mộc mới mở cờ trong bụng, ôm cô vào lòng nhẹ nhàng dỗ dàng nửa ngày, nhân cơ hội ăn đậu hũ mấy lần.