Ba tiếng sau, trong văn phòng của chủ nhiệm Tần trung tâm kiểm tra sức khỏe, Lãnh Nhật Nam ôm cô ngồi trên đùi để cô dựa vào l*иg ngực rộng lớn của mình, tiếng nói trầm thấp phát ra từ trong l*иg ngực của anh:
“Sao vẫn còn run, đã kiểm tra xong rồi, tôi cũng ở đây, sợ gì chứ?”
Hàn Nhi Phương không nói gì, vẻ mặt giống như một con mèo nhỏ đang run sợ mệt mỏi cọ cọ vào cổ Lãnh Nhật Nam, động tác nịnh nọt không tiếng động lộ ra vẻ ấm ức nồng đậm.
Lãnh Nhật Nam bị cô cọ vào làm lòng rung động, không nhịn được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mảnh khảnh của cô.
Chắc chắn đây là lần đầu tiên hắn buông lỏng đề phòng thân mật với mình như vậy.
Trong lòng Hàn Nhi Phương cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”, vẻ mặt mừng rỡ, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt lưng tròng nhìn người đàn ông kia, đánh bạo nói:
“Tứ gia, nếu sau này ngài không thích Youki nữa có thể để cho em tiếp tục ở lại đây được không? Em không muốn trở về, những người kia sẽ gϊếŧ em.”
Lãnh Nhật Nam cau mày, nghĩ thầm, tôi đã để cho em cảm thấy không an toàn như vậy sao?
Thử mấy lần liên tục, dường như càng làm cho người đàn ông này tin tưởng cô bé trước mắt thật sự đơn thuần vô hại như vậy, nghi kị dần biến mất, tất nhiên sự đề phòng trong lòng cũng giảm bớt rất nhiều.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong sáng long lanh khiến cho trời đất hóa băng của Hàn Nhi Phương như đang cất giấu một hang động sâu thẳm có thể hớp hồn người vào trong, lúc cô dùng tình cảm kín đáo nhìn người khác, ánh mắt tràn ngập tình cảm cùng khát vọng, quả thực xinh đẹp khiến cho người ta không thể chuyển tầm mắt.
Người đàn kia bị cô trêu chọc nên lòng cũng nóng lên, hắn hơi chần chờ một chút rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng chiếm hữu đôi môi cô.
Trùng hợp lúc này cửa ban công lại mở ra, Lãnh Bảo cầm một xấp báo cáo dày đặc đi về phía trước, theo sau là chủ nhiệm Tần đã được Quân Đàm chỉnh hình thành.
Cửa mở ra dĩ nhiên đã vén lên một màn biểu diễn hương diễm, người nào đó lập tức kích động:
“Ôi, diễn xuân cung đồ sống đây mà.”
Rốt cuộc hôm nay Lãnh Bảo cũng bắt được cơ hội khua môi múa mép, ngay cả Hàn Nhi Phương cũng bị anh ta làm cho đỏ mặt, Lãnh Nhật Nam mượn cơ hội này bảo lái xe đưa cô ra ngoài trước.
Trên chiếc Mercedes-Benz xa hoa, chỗ ngồi trước và sau có vách ngăn, cô nằm trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở đều đều cùng dáng vẻ điềm tĩnh khiến cho cô giống như đang ngủ say, nhưng trên thực tế, cô đang nhắm mắt tập trung tinh thần nghe bọn họ nói chuyện trong văn phòng của Lãnh Bảo.
Sự thật chứng minh, chiêu dùng giả đánh tráo của Vương Thái xác thực rất hữu hiệu.
Lãnh Bảo nói nếu như không chọn ra một biện pháp tiến hành ngăn chặn, để cho những kí©h thí©ɧ tố kia tùy ý sinh trưởng, nhiều nhất chỉ là ba năm Hàn Nhi Phương không những xuất hiện dấu hiệu cơ thể héo rút, nội tạng suy kiệt còn có thể bị di chứng về phương diện thần kinh.
Hàn Nhi Phương nghe xong thì cười khẽ trong lòng, đồng thời thần kinh đang căng thẳng cũng thoáng buông lỏng, kết quả kiểm tra sức khỏe Lãnh Bảo chẩn đoán đối với Lãnh Nhật Nam mà nói không phải là một việc xấu làm cho người ta đau đầu mà là một liều thuốc an thần vô cùng công hiệu, có thể ăn mòn sự hoài nghi cùng những băn khoăn trong đáy lòng Lãnh Nhật Nam.
Nửa tiếng sau, Lãnh Nhật Nam cùng Lãnh Bảo ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Tần, vừa tới gần xe thì cô tỉnh lại nhưng cô không mở mắt.
Lúc này tất nhiên Lãnh Nhật Nam không muốn “đánh thức” cô, sau đó người nào đó còn bị hạ lệnh cấm lên tiếng, yên lặng đi về phía biệt thự nhà họ Lãnh, Lãnh Nhật Nam cũng không đánh thức cô, xuống xe xong thì bế cô đi thẳng về phòng ngủ.
Từ khi Hàn Nhi Phương theo người đàn ông này trở về vẫn chưa bao giờ ngủ đủ giấc, hiện giờ rốt cuộc có thể tạm thời thở phào, tất nhiên phải nhắm mắt ngủ bù.
Giường lớn mềm mại tăng thêm cảm giác thoải mái làm cho cô ngủ một giấc đến năm tiếng, khi tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn vây bốn phía, trong biệt thự vẫn sáng như ban ngày, Hàn Nhi Phương còn chưa mở cửa ra thì đã nghe thấy phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, đứng trong hành lang nhìn thấy bọn người Lãnh Tâm mới nhớ hôm nay là 15, ngày họp mặt gia đình mỗi tháng của nhà họ Lãnh.
So sánh với cảnh tượng bận rộn trong nhà bếp mới thấy mọi người trong phòng khách bên này thật sự quá mức nhàn nhã.
Lãnh Nhật Nam cùng Lãnh Bảo ở trong thư phòng lầu hai bàn chuyện, vài người trong nhà họ Lãnh vẫn chưa tới, trong phòng khách chỉ có con cháu như Lãnh Tâm, Lãnh Triết mắt sắc nhìn thấy Hàn Nhi Phương đầu tiên, lập tức đứng lên nháy mắt với LãnhTâm, Lãnh Tâm nhìn qua theo tầm mắt của hắn ta, lúc vừa thấy Hàn Nhi đi ra đang xuống cầu thang thì mặt lập tức cười tươi:
“Youki, cô dậy rồi sao, đến đây, ngồi đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ như bạn tốt lâu ngày xa cách gặp lại của người ta, thật giống như người lần trước đạp côxuống nước không phải cô ta vậy.
Thật đúng là một quý nhân hay quên!
Trong lòng Hàn Nhi Phương có chút khinh bỉ, cô ả này nhưng mặt lại không thể không giả vờ như đang thụ sủng nhược kinh cùng có chút kinh hãi.
Thấy mắt cô có vẻ sợ hãi, mặt tỏ ra chần chờ, Lãnh Tâm giống như không thể đợi được tự mình đứng dậy tới mời người.
“Youki ngồi cạnh tôi này.” Hàn Nhi Phương bị cô ta kéo qua ngồi cạnh mình, lễ phép chào hỏi mọi người.
“Nghe nói hôm nay từ bệnh viện trở về cô vẫn còn ngủ, không khỏe ở đâu sao?”
Người nói là vợ mới cưới của Lãnh Triết, Doãn Hoa vẻ ngoài thanh lệ động lòng người, nói năng lịch sự, ánh mắt vẫn chứa đựng nét cười làm cho người ta cảm thấy vô cùng ôn hòa hiền thục lại hào phóng vừa phải.
"Không phải không khỏe, sáng nay đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe thôi, hơi mệt một chút, sau khi về đã ngủ mất.”
Cô biết rõ hiện giờ bọn người này khách sáo tốt lành với mình như vậy đều là vì thái độ lần trước của Lãnh Nhật Nam khi cô bị rơi xuống nước cùng với mấy hôm nay Lãnh Nhật Nam rất “yêu chiều” cô, cũng biết rõ trong hồ lô của những người này chứa thứ thuốc gì.
Bọn họ muốn diễn trò, đương nhiên cô cũng phải chiều theo thôi.