Chương 14: Đi Khám Bệnh

Vương Thái buông tay ra, ngồi bên cạnh giường nói chuyện phiếm với cô:

“Vốn dùng để trị bệnh cứu người giờ chúng ta lại dùng nó để “tự mình hại mình”, nếu để cho sư phụ biết thì chắc sẽ mắng hai ta té tát nhỉ.”

Hàn Nhi Phương thì lại không cho là đúng:

“Tục ngữ nói biết biến mới thắng, phòng thủ tất bại, tình huống không bình thường phải dùng biện pháp khác thường, vả lại em cũng không dùng mấy thứ thầy già dạy để đi hại người, em tin sư phụ mà biết cũng sẽ hiểu cho chúng ta.”

“Em chỉ biết ngụy biện.”

Vương Thái lắc đầu cười, không tiếp tục lắm mồm với cô nữa, nhớ tới tên “Trình Giảo Kim” nửa đường xông ra lần này, trong lòng lại có cảm giác quái lạ không nói nên lời, hứng thú hỏi:

“Phương nhi, em có cảm thấy tên Lãnh Bảo kia không hề hiền lành như biểu hiện bên ngoài của anh ta không?”

Hàn Nhi Phương cười hỏi: “Đây là linh cảm giữa đàn ông với nhau hay là thói quen nghề nghiệp đây?”

“Anh cũng không biết, cứ cảm thấy anh ta…ừm…nói thế nào đây, chỉ là trong lòng cảm thấy thật ra anh ta cũng không phóng khoáng, không màng danh lợi như vẻ ngoài, có vẻ giả tạo. Em đừng thấy anh ta gặp ai cũng làm ra vẻ ôn hòa cười hiền lành, nhìn kĩ lại một chút em sẽ phát hiện ra nụ cười của anh ta căn bản không đến từ đáy mắt. Dù sao anh ta đã không cần một đồng nào của nhà họ Lãnh, đã không thật sự yêu mến hay tôn trọng từ trong lòng thì tại sao phải giả vờ nhiệt tình hiền lành với mọi người? Huống chi trong lòng của anh ta cũng hiểu rất rõ những thành viên khác trong nhà họ Lãnh cũng không phải anh ta có thể nịnh nọt hoặc cảm hóa được nhưng anh ta vẫn kiên trì bắt mình phải mệt mỏi như vậy, vì sao?” Có lẽ trong lòng anh ta còn cất giấu hy vọng nào đó?”

Ngược lại Hàn Nhi Phương lại không cảm thấy Lãnh Bảo có chỗ nào không bình thường

“Dù sao trước mắt tư liệu của anh ta cũng rất bình thường, không sao đâu, anh đừng lo lắng, yêu tinh sẽ luôn có lúc hiện nguyên hình, em sẽ theo dõi anh ta.”



Vương Thái cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa:

“Thôi, thời gian còn dài, chỉ mong anh đã đa nghi.”

Hàn Nhi Phương nói: “Hiện tại là thời kì rất quan trọng, đa nghi một chút cũng không phải chuyện xấu.”

Vương Thái nhìn đồng hồ, thời gian cũng sắp đến, bắt đầu cực kì cẩn thận lấy châm ra cho cô, còn ấm giọng dặn dò:

“24h tới em phải chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng để bị thương, cũng không cho vận động quá mạnh, còn nữa…”

“Ôi lão đại ơi, tôi xin cảm ơn ngài, ngài đừng giống như phụ thời tiền mãn kinh như vậy được không?” Hai người là đồng môn, thật ra không cần anh nói, cô cũng biết phải chú ý những gì, cố tỏ ra như vậy cũng là không muốn Vương Thái phải lo lắng nhiều.

Quả nhiên, cô vừa nói xong thì sự lo lắng trong lòng Vương Thái lập tức tan biến không còn chút nào, còn thoải mái mắng trả lại:

“Tốt bụng lại gặp phải một kẻ lòng lang dạ thú, tốt nhất em nên cầu nguyện trong 24h tới không xuất hiện biến cố gì, anh không chuẩn bị quan tài cũng không chịu trách nhiệm lấp đất cho em đâu.”

“Không đỡ được! Hươu cao cổ thấy em cũng chán ghét muốn ói ra hết.” Luận về lưu manh, Vương Thái cảm thấy mình không thể qua nổi Hàn mỗ, bị buộc đến tận đây, đành phải nhận thua:

“Người anh em, em thật không hổ là người phụ nữ máy bay chiến đấu, lưu manh không ai bằng, vi huynh xin bội phục.”

Hàn Nhi Phương bọc chăn long xoay người ngồi dậy, cười tươi như hoa:

“Quá khen quá khen, em vốn đã vô tình hơn người thường, tiếc là không thể làm được những chuyện xuất chúng.”



Vương Thái liếc mắt, cảm giác mình bị người nào đó đâm vào huyệt đan điền.

***

11h tối, thế giới ngoài cửa sổ dần dần chìm sâu vào bóng tối, nhiệt độ giảm dần, bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Trong biệt thự chính của nhà họ Lãnh, Vương Thái xoay người phi xuống bờ tường, cẩn thận né tránh đám cảnh vệ đi tuần tra trong biệt thự, bóng người quỷ mị, trong chớp mắt đã nhanh chóng biến mất trong bóng tối, tới không thấy bóng đi không thấy dáng.

Một đêm bình an vô sự, sáng ngày hôm sau ngay cả cơm cũng không ăn, Hàn Nhi Phương theo Lãnh Nhật Nam mới đi xử lí công việc từ thành phố K về đến bệnh viện.

Trước kia Youki đã chịu sự tàn phá của “bác sĩ”, tất nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi sâu sắc đối với những bác sĩ kì quái cùng những dụng cụ chữa bệnh lạnh băng kia. Cho nên lúc xuống xe, vừa nhìn thấy cánh cửa màu trắng phía trước, mặt Hàn Nhi Phương đã trắng không còn chút máu, cầu khẩn gọi một tiếng:

“Tứ gia.”

Lãnh Nhật Nam biết nguyên nhân cô sợ đến bệnh viện, hiếm khi dịu dàng dỗ:

“Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi, nghe lời.”

Hàn Nhi Phương làm như bất đắc dĩ nhu thuận gật đầu, khuôn mặt vẫn trắng bệch được đưa thẳng vào trung tâm kiểm tra sức khỏe.

Từ kiểm tra cơ bản nhất như trọng lượng cơ thể, huyết áp đến tất cả cơ quan nội tạng cùng hệ thần kinh, rồi đến phổi kháng nguyên ung thư (CEA), đến xét nghiệm bạch cầu trong máu(AFP), cùng với những xét nghiệm máu khác, toàn bộ quá trình Hàn Nhi Phương đều rất phối hợp, nhưng mà mặt vẫn luôn tỏ ra lo lắng cùng bất an.