Lý Giai Kỳ sắp xếp cho hai con mèo vào một căn phòng cuối tầng hai. Hai con mèo như hai cục bông màu vàng rất đáng yêu, con nào con nấy tròn vo mũm mĩm, mặt tròn như cái bánh bao.
Ban đầu hai con mèo có vẻ chưa quen nên còn rụt rè chỉ co người nằm trong góc, sau một lát dụ dỗ chúng bằng đồ ăn thì cả hai đã mạnh dạn bước lại gần Giai Kỳ. Ăn được một ít thức ăn và như cảm nhận được Lý Giai Kỳ không có ác ý nên chúng bắt đầu quấn vào người cô.
Một tay vuốt ve, một tay bế con còn lại, Lý Giai Kỳ vui vẻ vô cùng. Cô lấy điện thoại chụp liên tiếp mười mấy tấm gủi cho sáu bánh bao nhỏ ở nhà xem.
""Lý Giai Kỳ, cô còn làm gì đó? Lão đại đói rồi cô mau nấu cơm đi.""
Ngô Việt Bân chuẩn bị hết nguyên liệu rồi mà chờ mãi không thấy Lý Giai Kỳ trở về nấu khiến anh ta vội vàng chạy đi tìm. Người phụ nữ này, chỉ là hai con mèo mà sắp xếp nãy giờ vẫn chưa xong, cô có biết anh đang thèm đồ ăn cô nấu lắm rồi không.
Nghe thấy câu nói của Ngô Việt Bân, Lý Giai Kỳ cũng lười vạch trần. Rõ ràng là anh ta muốn ăn mà lại nói là Trầm Thiên Phong.
""Tôi biết rồi.""
""Vậy nhanh chân lên một chút, tôi đã thái thịt, rửa rau sạch sẽ. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong chỉ chờ cô về nấu thôi, cô nhanh lên không đồ ăn mất tươi.""
Lý Giai Kỳ không nói gì chỉ liếc anh ta một cái rồi trực tiếp đi về phía nhà bếp.
Ngô Việt Bân cười tươi như hoa đi theo nịnh nọt trông vô cùng nhức mắt.
Trên bàn ăn bày khá nhiều món, hầu hết đều những món thường gặp trong bữa cơm của các gia đình đang bốc hơi nghi ngút. Lý Giai Kỳ đã nấu xong đang xếp các món lên bàn theo quy luật của riêng cô, các món ăn được bày trong những chiếc đĩa chiếc tô phải cùng một kích thước, xếp cách nhau một khoảng cách đều chằn chặn.
Bốn người đàn ông kéo ghế ngồi xuống bàn, nhìn bàn thức ăn này trong lòng họ đều dâng lên một cỗ ấm áp. Không ai nói tiếng nào nhưng tất cả bọn họ đều hiểu được và ăn rất chăm chú. Lý Giai Kỳ có cảm giác ra giữa bốn người đàn ông có gì đó là lạ nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô không nói được. Cô cảm thấy bọn họ đặc biệt trân trọng những món ăn cô làm.
Trên đường trở về phòng, Lý Giai Kỳ bị chặn lại, không nghĩ đến người chặn cô lại là Đàm Minh Viễn. Còn tưởng là Ngô Việt Bân cái máy nói đó sẽ quấn lấy cô hỏi ngày mai ăn gì.
""Đàm tiên sinh, tìm tôi có chuyện sao?""
""Có chút chuyện muốn nhờ cô không biết cô có đồng ý không?"" Anh không dài dòng mà trực tiếp vào vấn đề luôn.
""Chuyện gì vậy, anh cứ nói ra nếu được tôi sẽ giúp.""
Tuy không biết chuyện gì khiến Đàm Minh Viễn đích thân ra mặt nhờ vả nhưng dù sao Đàm Minh Viễn cũng chưa từng làm khó cô nên cứ nghe thử một chút.
""Chuyện là.... cái đó...."" ngập ngừng một lúc mà vẫn không biết phải mở lời thế nào, lần đầu tiên Đàm Minh Viễn có cảm giác ngại ngùng khó nói. Cuối cùng lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu: ""Cô có thể nấu cơm cho chúng tôi một tuần một lần được không?""
Tuy Đàm Minh Viễn ngập ngừng mãi không nói ra nhưng Lý Giai Kỳ vẫn rất kiên nhẫn chờ anh ta và sau đó có hơi bất ngờ với yêu cầu anh ta đưa ra.
""Cô không đồng ý cũng không sao, coi như tôi chưa nói gì.""
""Tôi có thể biết lý do không? Thành thực mà nói thì đồ ăn tôi nấu rất là bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với đầu bếp trong Hải Thiên Đế Cung vậy lý do gì mà cả Ngô Việt Bân và anh đều muốn ăn.""
Đàm Minh Viễn không nhìn cô, đôi mắt anh ta nhìn dọc theo hành lang dài, ánh mắt như đang nhìn vào thứ vô hình. Rất lâu, lâu đến nỗi Lý Giai Kỳ tưởng chừng anh ta sẽ không trả lời thì thấy anh ta cúi đầu, đá đá mũi chân xuống thảm trải trên hành lang nhỏ giọng đáp lại.
""Vì.....tất cả chúng tôi đều là cô nhi.""
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Lý Giai Kỳ, câu trả lời tưởng đơn giản nhưng mang theo bao nhiêu ý nghĩa. Vì họ là cô nhi nên luôn mong muốn hơi ấm gia đình, khao khát những bữa cơm gia đình tuy đơn giản mà ấm cúng, khao khát cái được gọi là tình thân. Hơn ai hết Lý Giai Kỳ hiểu được khao khát ấy bởi cô cũng là cô nhi nhưng cô may mắn hơn bọn họ vì cô còn có bà ngoại, có dì Vi, có gia đình sư phụ.
""Được, một tuần hai lần vào tối thứ hai và thứ năm. Nếu rảnh tôi sẽ nấu thêm cho mọi người."" Cô đáp ứng vô cùng sảng khoái không chút đắn đo.
""Cảm ơn cô."" Đàm Minh Viễn cúi đầu nói cảm ơn rồi rời đi, từ trước đến nay ngoại trừ lão đại của mình và lão bang chủ đời trước thì Lý Giai Kỳ là người duy nhất hắn ta cúi đầu.
Tắm rửa xong, Lý Giai Kỳ lại cuộn ổ trên chiếc giường nhỏ xem phim gϊếŧ thời gian. Trầm Thiên Phong chắc là xử lý công việc trong thư phòng nên không thấy đâu.
Đang chăm chú xem phim, miệt mài ngắm soái ca chợt có một bàn tay che kín màn hình điện thoại, nhìn lên hoá ra là Trầm Thiên Phong đã trở lại từ lúc nào hơn nữa còn đang đứng cạnh giường của cô, một tay che kín điện thoại.
""Đang xem cái gì?""
Giật vội chiếc điện thoại về, nhanh tay tắt đi rồi mới nhìn Trầm Thiên Phong nhỏ giọng đáp: ""Đang xem phim cổ trang.""
""Cho cô."" Anh đưa ra một chiếc hộp màu xanh đen, mắt đen nhìn cô rồi lại nhìn chiếc hộp ý bảo cô cầm lấy.
""Cái gì vậy?"" Cô cẩn thận nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra.
Bên trong chiếc hộp là một chiếc kẹp tóc, trên chiếc kẹp tóc được gắn những viên đá lấp lánh thành hình bông hoa anh đào rất đẹp mắt. Thiết kế tinh xảo không quá rườm rà chi tiết nhưng mang lại hiệu quả thị giác rất tốt.
Tuy chưa từng sờ tận tay kim cương nhưng ít nhiều cũng đã thấy qua, Lý Giai Kỳ khẳng định những viên đá lấp lánh kia không phải kim cương thì cũng phải là một loại đá quý đắt tiền nào đó.
Đóng chiếc hộp lại rồi trả lại cho anh: ""Chiếc kẹp tóc này quá quý giá, tôi không thể nhận.""
Trầm Thiên Phong nãy giờ đứng nhìn cô, anh thu hết mọi biểu cảm của cô vào trong mắt. Anh nhìn ra sự yêu thích của cô cũng đồng thời nhìn ra sự do dự và không dám của cô.
""Nhận nó tôi sẽ trừ cho cô ba trăm ngàn đô tiền nợ.""
Không nhiều lời với cô, anh trực tiếp đi vào phòng tắm.
Lý Giai Kỳ đơ người luôn, còn có kiểu ép buộc nhận quà như vậy sao. Nhưng kiểu ép buộc này cô thích, vừa được quà vừa được trừ nợ.
Thấy Trầm Thiên Phong đi vào phòng tắm, cô không có liêm sỉ nói to: ""Chủ tịch, quà này tôi rất thích, sau này anh nhớ thường xuyên tặng quà cho tôi nhớ.""
Hi hi, thế này thì cô chỉ mong anh tặng quà cho cô suốt, vừa có quà lại vừa nhanh hết nợ. Tâm lý phụ nữ ai chẳng thích được tặng quà đã vậy còn kèm theo phúc lợi lớn.
Lời nói của Lý Giai Kỳ làm Trầm Thiên Phong dở khóc dở cười, không ngờ cô gái này lại to gan như vậy. Bất quá cô thích chiếc kẹp tóc ấy thì tốt, đây là lần đầu tiên anh tặng quà người khác. Lúc đi kiểm tra showroom đá quý ở Nga anh vô tình nhìn thấy chiếc kẹp tóc này, nghe nhân viên nói là mẫu duy nhất được chế tác ra. Những viên kim cương được gắn trên đó đều được lựa chọn kỹ lưỡng về độ tinh khiết, độ phản quang và quan trọng là màu sắc đều rất quý. Có những mẫu tương tự được chế tác ra nhưng chất lượng kim cương dùng trên đó không bằng được chiếc này nên anh quyết định lấy chúng.
Ở chung với nhau nên anh biết tóc cô rất đẹp có điều ngày thường cô luôn buộc hoặc búi lại không khi nào để xoã. Nếu kẹp chiếc kẹp lên mái tóc đen của cô hẳn là rất đẹp.
Lý Giai Kỳ vừa nhìn chiếc kẹp tóc vừa cười ngây ngô, chuyện xảy ra cứ như mơ vậy. Cô vậy là đã được trừ ba trăm ngàn đô vào khoản nợ, chiếc kẹp tóc này giá trị hẳn không nhỏ chờ có cơ hội cô phải mang đi kiểm tra nếu được giá là bán luôn lấy tiền trả nợ.
Số phận tương lại của chiếc kẹp tóc được cô vạch ra rõ ràng, nếu Trầm Thiên Phong mà biết cô dự định mang bán nó chắc sẽ tức hộc máu mất.
Bán thì sớm muộn gì cũng bán nhưng cũng phải dùng vài lần cho đã rồi mới bán, cô không thể ủy khuất bản thân được.
Phòng ngủ không có gương, chỉ phòng thay đồ và phòng tắm có nên Lý Giai Kỳ cầm theo kẹp tóc vào phòng thay đồ.
Chiếc kẹp được cô kẹp cẩn thận lên tóc, mái tóc dài được xoã ra điểm thêm chiếc kẹp tóc trông rất đẹp. Nhìn mình trong gương có thêm mấy phần dịu dàng anh khí, Lý Giai Kỳ thoả mãn cười tươi.
Cạch!
Nghe tiếng động, Lý Giai Kỳ theo phản ứng xoay người lại nhìn, đập vào mắt cô là cảnh tượng trăm năm khó gặp.
Trầm Thiên Phong vừa tắm xong, anh không mặc gì chỉ quấn độc chiếc khăn tắm ngang hông, mái tóc chưa khô hết rủ trước trán còn nhỏ từng giọt nước xuống dưới. Anh tắm xong muốn vào phòng thay đồ lấy đồ ngủ thay không ngờ lại gặp Lý Giai Kỳ ở đây.
Lý Giai Kỳ nhìn anh không chớp mắt, cô nhìn anh từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật.
Mái tóc ngày thường được vuốt sáp gọn gàng giờ đang nhỏ từng giọt nước xuống dưới mà từng giọt nước ấy đang lăn dài từ vòm ngực rắn chắc xuống cơ bụng rắn chắc cuối cùng dừng chân ở mép khăn tắm đang vây quanh hông của anh. Hàng lông mày vừa dài vừa rậm kéo từ ấn đường đến tận thái dương, đôi mắt đen sâu hun hút kết hợp với hàng mi cong như cánh quạt giống như một hố đen vũ trụ có thể hút mọi thứ vào trong. Chiếc mũi là một nét điêu khắc hoàn hảo của tạo hoá, nó thẳng còn hơn cả cái giới tính của cô nữa. Bộ râu rậm rạp bao quanh hàm, nửa gò má và cằm được tạo hình vuông vức không những gây khó chịu với người nhìn mà còn tạo ra một nét nam tính rất riêng. Thứ mà Lý Giai Kỳ ghen tị với Trầm Thiên Phong không chỉ có đôi mắt như hố đen vũ trụ mà còn cả đôi môi đỏ kia nữa, rõ ràng là một người đàn ông nam tính nhưng lại sở hữu đôi môi đỏ như trái cherry khiến người ta chỉ hận không được gặm nhấm nó.
Chiều dài bộ râu vừa vặn đến hầu kết của anh, đôi vai rộng rãi vững chãi rồi đến vòm ngực rắn chắc. Lý Giai Kỳ nhìn ngực anh rồi lại bất giác cúi xuống nhìn ngực mình, may mà cô không phải xấu hổ với cái vòm ngực rộng của anh. Vụng bụng không cuồn cuộn từng khối cơ nhưng tuyệt đối săn chắc không chút mỡ thừa, hai cánh tay cũng vậy cô còn nhìn rõ đường gân trên tay của anh.
Bình thường đi giày cao gót cô cũng chỉ đứng qua vai anh một chút nên không nghi ngờ gì anh có mặt trong môn phái ""toàn chân"". Đôi chân dài như người mẫu, phần lộ ra ngoài khăn tắm cho cảm giác vừa vặn không quá thô nhưng cũng không quá nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh trong tình trạng ít vải như vậy hơn nữa cơ thể anh lại rất hấp dẫn nên Lý Giai Kỳ không tránh khỏi nhìn nhiều hơn bình thường.
Không hiểu tâm lý cô vặn vẹo ra sao mà nhìn anh lâu một chút trong đầu cô nảy ra suy nghĩ: ‘Với cái vóc người và cơ bắp kia, anh mà đánh cô một cái liệu cô có đăng xuất khỏi thế giới hay không nhỉ’. Nghĩ đến cú đấm từ đôi tay kia giáng xuống người mình cô rùng mình một cái rồi như gắn động cơ vào chân chạy một mạch ra ngoài trèo lên giường trùm chăn kín đầu.
Nghĩ lại cô vậy mà vô tình nhìn thấy Đại Ma Vương bán khoả thân, có khi nào bị Đàm Minh Viễn biết được sẽ gϊếŧ chết cô vì tội này không. Chắc không đâu, cô chỉ là vô tình thôi mà, tội không nặng đến mức vậy.
Lý Giai Kỳ cứ tự suy diễn rồi lại tự trấn an bản thân cho đến khi ngủ mất lúc nào không biết.
Trầm Thiên Phong rõ ràng cũng rất ngạc nhiên khi thấy Lý Giai Kỳ trong phòng thay đồ nhưng bất quá cái ánh mắt và biểu hiện si mê của cô khi nhìn anh làm anh thấy tâm trạng rất rất tốt nếu không muốn nói là rất cao hứng. Chỉ là không hiểu sao cô đột nhiên chạy đi nhanh như vậy, phải chăng cô lần đầu nhìn thấy một cơ thể hoàn mỹ như anh nên quá kích động chăng.
Mang theo khuôn mặt xuân phong phơi phới mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, Trầm Thiên Phong tâm tình rất tốt mà đi ngủ.