Lý Giai Kỳ ngoài ý muốn nghe được tin dữ của Trầm Thiên Phong sau đó ngất xỉu khiến cả Hải Thiên Đế Cung loạn như cào cào. Vợ chồng Giáo sư Robert và các y bác sĩ vẫn còn đang ngon giấc thì bị Chu Tử Kiệt và các vệ sĩ khác đập cửa rầm rầm gọi dậy. Vừa nghe thấy là Lý Giai Kỳ ngất xỉu, mọi người ngay cả mặt cũng không kịp rửa chỉ vội vàng mặc quần áo rồi chạy thẳng đến phòng của Lý Giai Kỳ.
Chỉ là bị xúc động mạnh dẫn tới ngất xỉu, may mắn là mẹ và em be đều bình an, khoảng một lúc sau thì cô cũng từ từ tỉnh lại. Vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với không gian xung quanh nên cô theo bản năng nhìn xung quanh một vòng thì thấy gần như tất cả bác sĩ và y tá đều có mặt trong phòng rồi cả khuôn mặt lo lắng của Đàm Minh Viễn, Mạc Văn Bác, quản gia Lưu, Lương Thủy Nhu và cả Chu Tử Kiệt.
‘‘Giáo sư, tôi bị làm sao vậy?’’ Đánh ánh mắt nhìn sang Giáo sư Robert đang ở gần mình nhất, Lý Giai Kỳ lên tiếng hỏi.
‘‘Cô vừa mới bị ngất xỉu, rất may là cả cô và các em bé đều không sao nhưng tôi cần phải nhắc nhở cô là dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến sức khỏe của bản thân và đám nhóc trong bụng. Nếu còn xúc động mạnh như vậy nữa thì sẽ rất dễ sinh non, cô hiểu rõ sinh non sẽ nguy hiểm thế nào đến sức khỏe của cô và bọn trẻ.’’
‘‘Tôi biết rồi, cảm ơn Giáo sư nhắc nhở.’’
Lý Giai Kỳ lí nhí đáp lại sau đó rơi vào trầm mặc, cô cần có thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc. Tuy rằng lúc đó cô không nghe được hết cuộc nói chuyện của Đàm Minh Viễn với quản gia Lưu nhưng điều mấu chốt thì vẫn nắm được hết. Cô nghe thấy Đàm Mình Viễn nói rằng Trầm Thiên Phong đã xảy ra chuyện, hiện tại vẫn đang mất tích, mặc dù Âu Dương Hào Kiện đã phái người cũng như đích thân tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy người e là lành ít dữ nhiều.
Nhất định Trầm Thiên Phong sẽ không sao, anh đã hứa với cô rằng nhất định sẽ trở về, anh muốn cùng cô đón các con chào đời, trước giờ anh luôn giữ lời hứa của mình vì thế lần này nhất định anh cũng sẽ không sao.
Mạnh mẽ lau sạch hàng nước mắt vừa mới chảy ra, cô tuyệt đối không thể khóc, hiện tại cô còn bốn đứa trẻ trong bụng nên không thể để cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến chúng. Anh đã phải tính toán rất nhiều để khiến cô mang thai sau đó lại ngày ngày ân cần chăm sóc, cô là người hiểu rõ anh mong chờ bọn trẻ như thế nào nên tuyệt đối không thể để sáu bánh bao nhỏ và bọn trẻ xảy ra chuyện.
‘‘Tôi không sao rồi, mọi người không cần quá lo lắng.’’
Lý Giai Kỳ nói với các bác sĩ và y tá để họ quay trở về phòng mình. Lúc Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác định rời đi thì bị Lý Giai Kỳ gọi lại.
‘‘Tôi muốn nghe toàn bộ những việc xảy ra với anh ấy, còn nữa anh trai của tôi có lẽ cũng đang mất tích phải không?’’
Giọng của Lý Giai Kỳ bình tĩnh đến mức khiến mọi người đau lòng. Nói thật là cả Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác đều không biết phải mở lời nói ra tin tức động trời này cho Lý Giai Kỳ như thế nào kèm thêm lo lắng cô sẽ không chịu nổi mà nguy hiểm đến tính mạng của cô và thai nhi nên lựa chọn che giấu nhưng không ngờ vẫn là để cô biết được.
‘‘Đừng quá lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ tìm được lão đại, Lập Thành và Việt Bân, điều quan trọng của cô bây giờ là giữ vững tâm trạng kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.’’
Vậy là Lý Giai Kỳ đã đoán đúng, người gặp nạn không chỉ có mỗi mình Trầm Thiên Phong mà còn có cả Lý Lập Thành và Ngô Việt Bân. Đều đã đoán ra được nên cũng không quá bất ngờ nhưng Lương Thủy Nhu vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên làm rơi cả cốc sữa vừa mới pha cho Lý Giai Kỳ xuống đất.
‘‘Tôi xin lỗi, để tôi dọn dẹp.’’
Lương Thủy Nhu cũng biết mình thất thố nên vội vàng nói xin lỗi rồi cúi xuống định dùng tay nhặt mảnh vỡ của cốc thuỷ tinh.
‘‘Cẩn thận đứt tay, bảo người mang máy hút bụi đến dọn dẹp đi.’’
Trức giác của phụ nữ nói cho Lý Giai Kỳ biết hành động của Lương Thủy Nhu có chứa bí mật nhưng tạm thời cô sẽ không nhắc đến nó, việc quan trọng của cô là phải giữ bình tĩnh.
Chờ Lương Thủy Nhu ra khỏi phòng, Mạc Văn Bác siết chặt nắm tay bắt đầu kể lại mọi việc mà bọn họ nắm được.
""Lão đại và Lập Thành, Việt Bân bọn họ tự mình chỉ huy tàu giao hàng. Dự kiến là ba ngày sau sẽ giao hàng đến tay bên mua nhưng lúc đi đến hải phận quốc tế thì phát hiện ra thuốc nổ trên tàu còn là loại thuốc nổ công nghệ cao.
Thời gian trên đồng hồ lúc phát hiện ra quá ngắn nên mọi người quyết định bỏ hàng lại sau đó cùng rút lui xuống tàu ngầm hộ tống nhưng dù đã tăng tốc hết cỡ thì tàu ngầm vẫn bị cú nổ lớn ảnh hưởng. Chúng tôi mất hoàn toàn liên lạc với tàu ngầm, dựa theo tính toán thì với mức độ nổ đó e là vỏ tàu ngầm không chịu nổi.’’
Không cần nói thêm nữa thì mọi người đều có thể đoán ra, vỏ tàu ngầm một khi xuất hiện vết nứt thì dưới áp lực của nước sẽ rất nhanh bị bóp méo và kết quả chỉ có xấu nhất là mọi người cùng với tàu sẽ chìm xuống lòng đại dương mênh mông.
‘‘Nhất định phải tìm kiếm cho tôi, các anh ấy nhất định không sao, họ nhất định sẽ bình an trở về.’’
Lời nói kiên định đến lạ kỳ, cả Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác đều trầm mặc, họ nhất định sẽ phái người tìm kiếm nhưng dựa theo phân tích thì khả năng người còn sống là rất rất thấp.
‘‘Tôi sẽ tăng cường nhân thủ tiếp tục tìm kiếm, dù có quần đυ.c nước cũng phải tìm ra mấy người lão đại.’’ Đàm Minh Viễn quả quyết nói.
‘‘Tôi hiện tại ở trong Hải Thiên Đế Cung rất tốt, có bác sĩ và Giáo sư chăm sóc nên hai anh không cần phải lo lắng cho tôi.’’
Lý Giai Kỳ chống cơ thể ngồi dậy, cô muốn cho hai người yên tâm rằng mình hoàn toàn khoẻ mạnh không cần phải bận tâm cứ chú tâm tìm kiếm người.
‘‘Dù có xảy ra chuyện gì hoặc là trường hợp xấu nhất xảy ra thì cô cũng phải suy nghĩ đến bọn trẻ mà gắng gượng lên.’’
‘‘Sẽ không bao giờ xảy ra trường hợp xấu nhất, tôi tin họ vẫn còn sống, có lẽ chỉ là đang mắc kẹt ở một nơi nào đó chờ chúng ta đến cứu.’’ Chỉ có Lý Giai Kỳ biết lời này nói ra đã phải gắng gượng bao nhiêu, cô siết chặt nắm tay để tiếp thêm sức mạnh cho bản thân: ‘‘Đàm tiên sinh, tập đoàn Hải Thiên bên này tạm thời giao cho người khác xử lý, anh giúp tôi trở về căn cứ tìm kiếm họ được không? Mạc tiên sinh, anh giỏi nhất là thông tin liên lạc, có anh ở đó có lẽ khả năng tìm thấy bọn họ sẽ tăng lên, tôi không muốn bất cứ một cơ hội nào bị bỏ lỡ cho nên hai người quay về căn cứ phối hợp với Âu Dương Hào Kiện có được không? Hai người yên tâm, tôi tự biết chăm sóc cho bản thân cũng như bọn trẻ huống hồ ở đây còn có nhiều người như vậy.’’
Giọng điệu thành khẩn như vậy dù là ai thì cũng không thể từ chối nổi. Lúc Trầm Thiên Phong rời đi đã giao cho hai người Mạc Văn Bác và Đàm Minh Viễn nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ con Lý Giai Kỳ dù trong bất cứ trường hợp nào thế nhưng là anh em vào sinh ra tử mấy chục năm, hai người họ lo lắng cho Trầm Thiên Phong hơn ai hết cũng nóng lòng muốn tham gia tìm kiếm tung tích của ba người bọn họ hiện nay Lý Giai Kỳ đã mở lời thì không có lý do gì để từ chối.
Trong số những người mất tích, đó không chỉ là anh em cùng vào sinh ra tử với hai người bọn họ mà trong đó một người là chồng, một người là anh trai của Lý Giai Kỳ, dù là ai trong họ xảy ra chuyện thì người đau lòng nhất chắc chắn là cô.
‘‘Vậy cô nhất định phải bảo trọng thân thể.’’
‘‘Tôi biết phải làm gì.’’
Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác ra khỏi phòng của Lý Giai Kỳ, hai người không vội vã rời đi mà trước khi đi còn dụng tâm phân phó thuộc hạ nhất định phải bảo vệ an toàn cho Hải Thiên Đế Cung. Chu Tử Kiệt và quản gia Lưu cùng nhau đảm nhận trách nhiệm chỉ huy toàn bộ hộ vệ của Hải Thiên Đế Cung trong những ngày hai người họ không có mặt ở đây.
Lão đại lớn nhất của giới hắc đạo mất tích, thông tin này không khác gì một cú nổ lớn làm cả hai giới hắc bạch chao đảo. Để đề phòng những kẻ không biết sống chết nhân cơ hội làm loạn nên không thể không tăng cường phòng bị ở Hải Thiên Đế Cung và Thành Bảo. Đây cũng là thời điểm tốt nhất để biết được kẻ nào là trung thành thực sự, kẻ nào có ý định xấu sẽ lập tức xuất hiện, cũng coi như cơ hội để hiểu rõ lòng người.
Cùng với người của Phi Hổ, những thế lực nhỏ vẫn luôn dựa vào Phi Hổ dần dần chia ra làm hai phe rõ rệt. Phần lớn đều là những người trước sau như một, không quản nguy hiểm điều động rất nhiều nhân lực tham gia vào tìm kiếm ví dụ như thế lực của Andrew, của cha Aurelia và cả Yamaguchi từng bị Trầm Thiên Phong dằn mặt. Một bộ phận nhỏ khác lại đang bằng quan đứng ngoài quan sát, chỉ cần thông tin Trầm Thiên Phong chết được xác định thì có lẽ họ sẽ không ngần ngại gì mà nhập vào dưới trướng Hồng Tinh, những kẻ này đều được nhớ rõ, Âu Dương Hào Kiện thề sau khi tìm được Trầm Thiên Phong sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Trái ngược với không khí nặng nề bao trùm toàn bộ Hải Thiên Đế Cung và cả căn cứ bí mật của Phi Hổ thì ở Hồng Tinh lại là một không khí ngập tràn vui sướиɠ.
Trên chiếc ghế bằng vàng được chạm khắc tinh xảo, một ông lão khoảng bảy mươi tuổi đang vui vẻ nhấp từng ngụm rượu vang, lão ta chính là lão đại của Hồng Tinh- Adele. Đứng đối diện với ông ta là một người phụ nữ vẻ mặt lạnh nhạt không rõ đang nghĩ gì. Dường như không bị vẻ mặt lạnh nhạt kia ảnh hưởng, khuôn mặt của lão ta vẫn mang theo vẻ sung sướиɠ ngoài ra còn có nét nham hiểm không dễ dàng che giấu. Ly rượu trên tay uống gần hết đột nhiên lão ta không uống nữa sau đó đi đến góc phòng, nơi đó có một người đàn ông tàn phế đang ngồi, rượu từ trong ly trực tiếp đổ thẳng từ trên đỉnh đầu của ông ấy xuống. Thấy một màn này lão già Adele sung sướиɠ cười hắc hắc còn không quên đá thêm một nhát vào người đàn ông tàn tật kia.