Bà Xã, Em Không Ngoan

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hắc Bang, cảnh sát chìm, nữ cường, nam 9 tài giỏi HE. Câu chuyện xoay quanh một cuộc trò chuyện đầy kịch tính nhưng cũng không kém phần dễ thương của nhân vật nữ chính. Cô luôn nhạy bén, trả …
Xem Thêm

Chương 42: Thể dục buổi sáng
Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau chưa đến 6h30 thì đồng hồ sinh học của Triển Du đã vang lên.

Nam Khôn vẫn chưa dậy nhưng cánh tay lại bá đạo vòng qua lưng cô, Triển Du muốn thử dịch khỏi hắn, vừa mới cử

động thì Nam Khôn đã vô thức siết chặt lại.

Triển Du bất đặc dĩ, gian nan xoay người lại, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, em phải về rồi.”

Nam Khôn vẫn nhắm mắt hôn lung tung lên mặt cô: “Ngoan, ngủ với anh một lát nữa.”

“Nhưng mà em không ngủ được.”

Triển Du vươn tay vuốt hàng mi đen như mực của hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt lạnh lùng cương nghị giờ phút này được đôi hàng mi dày rậm phụ trợ

trở nên nhu hòa lạ thường, khóe miệng không ngừng mang theo nụ cười vui

vẻ làm say lòng người.

Tình tứ ngọt ngào vô cùng, nhớ tới câu

nói cuối cùng tối hôm qua Nam Khôn nói với cô, trong lòng Triển Du dâng

lên nỗi cảm động cùng tình yêu khôn cùng, ánh mắt cũng không kìm được mà toát lên vẻ si mê, cô nói: “Tứ gia có phải anh đã hạ thuốc gì cho em không.” Bằng không sao em có thể thích anh như vậy chứ.

Trước khi gặp Nam Khôn cho tới giờ Triển Du đều không biết mình lại có thể si mê một người đàn ông như vậy, cô

từng cho rằng sự yêu mến cùng hâm mộ của cô với Mục Hàn đã là cực hạn

trong cuộc đời này của cô rồi, chỉ sợ người đàn ông khác không có khả

năng làm cho cô sùng bái như vậy. Thật sự không ngờ có một ngày Nam Khôn lại như một viên đạn bọc đường uy lực lạ thường công thành chiếm đất,

dễ dàng tấn công vào trái tim đã đóng chặt của cô.

Loại cảm giác này rất đẹp mà trong hai mươi năm cuộc đời cô chưa từng trải nghiệm, rất mới mẻ và kí©h thí©ɧ.

Mình thích người đàn ông này từ khi nào ấy nhỉ?

Cho tới bây giờ Triển Du chưa từng nghĩ

tới vấn đề này, hình như trong lúc vô tình đã thích hắn, sau đó với tính cách quyết đoán dám yêu dám hận của cô dường như cũng không làm cho cô

do dự quá lâu đã chấp nhận sự thật cô đã bị người đàn ông này hoàn toàn

kí©h thí©ɧ hormone tình yêu.

Nam Khôn vốn vẫn chưa mở mắt, nghe thấy

câu nói vừa rồi của Triển Du mới đột nhiên mở to mắt ra, giữ im lặng

nhìn cô rồi đột nhiên nở nụ cười: “Không ngủ được? Vậy làm một bài tập thể dục buổi sáng với anh đi.”

Nói xong hắn ôm lấy người trở mình, còn

dùng thứ hung khí nóng bỏng hùng dũng oai vệ khí khách hiên ngang giữa

hai chân cọ cọ vào đùi Triển Du.

Hai người không một mảnh vải che thân, lửa tình nóng bỏng truyền thẳng đến huyệt thái dương của Triển Du.

Cô nói: “Anh muốn em bị bại lộ thân phận thì anh cứ làm đi.”

Ai ngờ Nam Khôn lại không cho là đúng: “Anh có việc thương lượng với Mục Hàn, để anh gọi điện gọi anh ta tới, xong

việc em sẽ về cùng anh ta, sẽ không ai nghi ngờ gì đâu, hơn nữa hôm nay

là cuối tuần, bọn em lại không đi làm, gấp cái gì?”

Tuần sau Vpbcs bắt đầu đưa vào sản xuất, công tác nghiên cứu của bọn họ cũng tạm thời ngừng lại, canh phòng của

Tây Đảo so với Xích Thủy chỉ có hơn chứ không kém, ban ngày căn bản

không có cơ hội “làm việc”, bây giờ Triển Du trở về cũng chỉ làm ổ trong phòng chơi máy tính.

Rất vất vả mới bắt được cơ hội như vậy, làm sao Nam Khôn cam lòng từ bỏ chứ, xấu xa đè lên như không cho ai đi.

Triển Du nhấc ngọn núi lớn trên người lên, bị hắn khơi gợi lòng hiếu kỳ, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Nam Khôn nheo con ngươi đáng đánh đòn nói: “Cho anh ăn no rồi anh sẽ nói cho em biết.”

“…” Triển Du thật sự nghẹn lời, người nào đó chính là con mãnh thú không biết thỏa mãn, cho ăn thế nào cũng không no.

Da thịt mềm mại bóng loáng như tơ lụa

của cô làm cho Nam Khôn không nhịn được muốn vuốt ve mãi, muốn ôm vào

lòng hôn thật mạnh lên đôi môi.

Trong lòng xẹt qua một loại rung động

khiến người ta run sợ, hắn vội vàng ngậm lấy đôi môi Triển Du, bắt đầu

tinh tế nhấm nháp hương vị thơm ngọt trong miệng cô.

Triển Du ngoài miệng thì cứng nhắc, mỗi

lần Nam Khôn muốn cô lại không nhịn được mà mỉa mai anh vài câu nhưng

cuối cùng vẫn sẽ có cầu có cung với hắn, lần này cũng không ngoại lệ, nụ hôn tuyệt vời của Nam Khôn trằn trọc đến hai đầu nụ hoa của cô, ngậm

lấy đỉnh nụ tinh tế mυ"ŧ vào, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ

chúng, dưới sự trêu đùa cẩn thận lại thành thạo của Nam Khôn, thân dưới

của Triển Du chẳng mấy chốc lại có phản ứng.

Kɧoáı ©ảʍ quen thuộc đánh tới làm cho người ta lâng lâng trong bể tìиɧ ɖu͙©.

Triển Du không tự chủ được cong người

lên dâng mình lên miệng Nam Khôn, trong lòng khát vọng được thêm càng

nhiều nụ hôn cùng sự vuốt ve của Nam Khôn.

Nam Khôn cười cười càng ra sức kích

thích những điểm mẫn cảm trên người cô, tay cũng theo đường cong duyên

dáng của Triển Du trượt từ vòng eo mượt mà đến giữa hai chân cô, kết quả sờ vào chưa tới hai giây thì người nào đó lại đột nhiên dừng mọi động

tác lại.

Triển Du bị trêu chọc đang high, hắn dừng lại làm cho cô cảm thấy đang ăn được một nửa lại bị người ta giựt mất chén.

Thân thể nổi lên cảm giác trống rỗng, cô mở mắt ra, khó hiểu nhìn Nam Khôn: “Làm sao vậy?”

Nam Khôn hôn lên mặt cô một cái, giọng nói rất dịu dàng, hai đầu lông mày cất giấu vẻ nghiêm trọng: “Tối hôm qua anh quên mang mũ, không phải em đang trong thời kì nguy hiểm sao? Để anh bảo A Đông đi mua thuốc vậy.”

Tối hôm qua tuy không bắn ra ở trong

nhưng lúc ấy hắn rất kích động, cuối cùng lúc muốn bắn lại bị Triển Du

hút chặt vào khiến thiếu chút nữa hắn đã không chịu được, không biết có

để lọt lướt đứa nào không, bây giờ Triển Du còn đang làm nhiệm vụ, ngộ

nhỡ mang thai sẽ rất phiền toái, hắn không muốn để cho cô mạo hiểm như

vậy.

Triển Du cũng không lo lắng sẽ mang thai nhưng lời nói của Nam Khôn đã nhắc nhở cô một chuyện.

Cô nói: “Tối hôm qua em chỉ gạt anh

thôi, nhưng mà anh yêu này, có một chuyện không biết em có nên nói cho

anh biết không, bác sĩ nói em rất khó mang thai.”

Thể chất của cô trời sinh đã có tính

hàn, lúc trước khi huấn luyện thường xuyên bị thương, thật sự năm ngoái

rơi vào tay Jason quả thật là cửu tử nhất sinh (chín chết một sống), trước đây cô thấy không cần phải nói cho Nam Khôn biết, hiện giờ cô lại sợ hãi mình sẽ không thể đáp ứng bất kì hy vọng nào của Nam Khôn.

Cho nên cô muốn tiêm một mũi dự phòng trước.

Chỉ là Nam Khôn lại tự động bỏ qua lời nói của cô, chỉ ân cần hỏi: “Là kẻ khác làm sao?”

Triển Du khẽ gật đầu, nói: “Năm ngoái bị một tay cấp dưới của Jason đá vào bụng, buồng trứng bị vỡ, lại bị

nhốt trong nhà giam một ngày, về sau có làm phẫu thuật nhưng bác sĩ nói

sau này tỷ lệ mang thai sẽ rất xa vời.”

Nam Khôn hít vào một ngụm khí lạnh, hắn

vẫn nghĩ tại sao khi nhắc đến thằng khốn nạn Jason thì ngay cả Mục Hàn

luôn bình tĩnh tỉnh táo cũng xúc động phẫn nộ như vậy.

Thì ra là vì vậy.

Trong phút chốc, Nam Khôn cảm thấy lòng mình như thắt lại.

Hắn không nói một lời nhìn Triển Du,

sóng triều cuồn cuộn trong lòng, nhất thời không biết phải dùng ngôn ngữ thế nào để an ủi người yêu trong lòng mình.

Triển Du thấy hắn nửa ngày không nói gì, sắc mặt vừa thống khổ vừa dữ tợn thì ngực không khỏi thắt lại.

Sau một lúc yên lặng, cô run rẩy hỏi: “A Khôn, cả đời này có thể em sẽ không thể sinh con được.”

Em không trọn vẹn như vậy, anh có cần không?

Nam Khôn nhìn thấy vả bất an trong ánh

mắt cô thì như cảnh tỉnh, trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần, yêu

thương vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng lại tràn đầy đau lòng: “Đứa ngốc, em cảm thấy tối hôm qua anh muốn sau này em sinh con cho anh nên mới nói vậy sao?” (mới đòi đến cục dân chính á)

Anh cố gắng hết sức để ủng hộ cho giấc mộng cùng sự nghiệp của em, như vậy còn không đủ để cho em tin tưởng anh sao?

Triển Du chua xót trong lòng, hôn lên môi hắn một ngụm, cố chấp nói: “Sau này nếu em thật sự có khả năng không sinh được, chúng ta tìm người thay em…ưm!”

Hai chữ “mang thai” chưa ra khỏi miệng đã bị Nam Khôn dùng môi chặn lại.

Nam Khôn không cho cô cơ hội nói chuyện

nữa, đầu lưỡi không hề cố kị thám hiểm đến gần bụng, trên đường không

kiêng nể gì cuồng dã càn quét, Triển Du bị hắn mυ"ŧ cắn mệt mỏi chống đỡ, bị động thừa nhận sự nhiệt tình cùng yêu cầu ngang ngược của hắn, trong thoáng chốc tất cả linh hồn như bị hắn hút mất.

Vừa hôn, Nam Khôn vừa sờ tới đám mũ trên đầu giường tối hôm qua quên dùng, chọn lấy một cái trên mặt đầy gai

mang vào cho mình, kéo chân Triển Du ra, động thân một cái đưa thứ đang

sôi sục vào thân thể Triển Du. Cậu em bị thành vách nóng ướt bao vây

trong nháy mắt sảng khoái đến nỗi hắn phải thở dài, cảm thấy mỗi một tế

bào toàn thân đều kêu gào muốn càng nhiều hơn, hắn kích động đẩy nhanh

tần suất hơn.

Triển Du vẫn cảm thấy căng trướng gay

gắt, cũng may tối hôm qua đã làm một lần, hiện giờ ngoại trừ cảm thấy

đặc biệt căng trướng thì cũng không có cảm nhận gì khác.

Mặt nóng bừng lên, cô muốn nói chuyện

nhưng lại bị môi Nam Khôn gắt gao chặn lại, triền miên mật ngọt hôn cô

như chưa bao giờ hôn đủ.

Đến cuối cùng Nam Khôn cảm thấy thỏa mãn buông thả trong cô, cô há miệng, phát ra tiếng nức nở trầm thấp, tiếng

rên ngâm bị đè nén như liều thuốc kí©h thí©ɧ làm cho Nam Khôn càng thêm

hưng phấn. Thế tiến công càng ngày càng mãnh liệt. Triển Du không chịu

được vươn tay đẩy vùng bụng căng cứng như sắt của hắn ra, còn chưa dùng

lực thì đột nhiên một dòng điện kí©h thí©ɧ xẹt qua giữa hai chân xông

thẳng lêи đỉиɦ đầu, thân thể của cô mềm nhũn thành vũng nước ngay lập

tức.

Nam Khôn bị tiếng gọi không phòng bị của cô kí©h thí©ɧ cảm thấy vô cùng thành tựu, sau khi tìm đúng vị trí, hắn

thay đổi góc độ tấn công.

Triển Du cảm thấy mình sắp phát điên,

kɧoáı ©ảʍ ngập đầu đang dời non lấp biển kéo tới dưới sự điên cuồng của

Nam Khôn, như một ngọn sóng hung mãnh, cuốn cô lên tận mây xanh. Nhất là vái chục cái cuối cùng của Nam Khôn, linh hồn cô đều sắp bị hắn hút

sạch.

Cảm giác thỏa mãn cực đại khiến cho Nam

Khôn cảm thấy từng lỗ chân lông đều vui sướиɠ, vẫn chôn trong cơ thể

Triển Du nửa ngày, không muốn rời khỏi.

Rốt cuộc, mưa tạnh trời quang.

Nam Khôn cảm thấy mỹ mãn ôm cô vào phòng tắm bắt đầu tắm uyên ương, sau khi đi ra lại dây dưa một lát mới gọi

điện thoại cho Mục Hàn.

Khi Mục Hàn đi tới , Nam Khôn cũng vừa ăn xong bữa sáng, Triển Du còn đang phấn đầu.

Nhìn thấy Triển Du mặc quần áo nam trên

người thì anh biết mình mang quần áo tới là đúng rồi, vừa muốn lên tiếng trêu chọc người nào đó vài câu thì chột nghe giọng nói lạnh lùng âm u

của Nam Khôn truyền đến từ bên kia ghế sofa: “Hôm nay sao đội trưởng Mục lại không đeo mắt kính tới thế?”

Nụ cười của Mục Hàn cứng đờ, không nói nữa.

“Đồng chí Nam Khôn anh là tổ trưởng dân phồ a?” Quản người ta rộng quá đấy.

Triển Du ăn sáng xong, nhận lấy túi đồ trong tay Mục Hàn, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn lão đại.”

Mục Hàn mừng ra mặt: “Vẫn là em gái nuôi tốt nhất, ngoan quá.”

Triển Du mỉm cười với anh, chuẩn bị đi thay quần áo thì lại nghe người nào đó không vui không giận ném ra một câu: “Vậy là tôi đây không cần phải lo đội trưởng Mục nhận lầm người rồi.” Tối hôm qua đeo mắt kính đã nhận lầm người, không đeo mắt kính không biết sẽ làm sao nữa.

“Tôi đây chửi con mẹ nó chứ!” Mục Hàn từ trước đến nay vẫn ung dung bình tĩnh kích động, cảnh cáo, “Anh đó đừng cho là tôi không dám đánh anh.”

Nam Khôn nhếch khóe miệng cười như không cười tà nghễ liếc anh, vươn tay kéo Triển Du vào trong lòng, lưu manh nói: “Chỉ cần anh ra tay được.”

“Mẹ kiếp, thật là hèn hạ, còn dám lấy em làm tấm chắn!” Triển Du đánh hắn một cái, tầm mắt tràn ngập hoài nghi quay trở về phía Mục Hàn, hiếu kỷ nói: “Nhưng mà…Đến tột cùng là hai người đang nói cái gì thế? Lão đại, tối hôm qua

anh bị anh ấy phát hiện ra bí mật gì sao? Mau nói ra.”

Mục Hàn không được tự nhiên nói: “Làm gì có, người nào đó tối qua uống nhiều rượu nên giờ vẫn còn nói mớ.”

Nam Khôn nở nụ cười: “Đúng vậy đấy,

tối hôm qua anh uống rượu, thiếu chút nữa đã lăn lên giường với người

khác, cuối cùng còn kém phần chơi 4P với người ta.”

Mục Hàn bùng nổ: “Họ Nam kia, anh đúng là không có đạo nghĩa, dám qua sông đoạn cầu.” Ông đây đã giúp anh lừa gạt Du nhi rồi mà!

Nam Khôn cực kì không biết xấu hổ nói: “Tôi đang nói tôi mà, anh tức giận cái gì?”

Mục Hàn: “Trời ạ chết mất!”

Vẻ mặt Triển Du kinh hoàng nhìn Mục Hàn: “Lão đại, khẩu vị của anh trở nên nặng như thế từ bao giờ thế?!”

Mục Hàn triệt để bùng nổ: “Đó là cái thằng từ xứ Wales ném cho anh mà!” Miyamoto và Wales đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngay cả ham mê đặc

thù cũng giống nhau, tối hôm qua còn kêu một đống **, muốn chơi cái gì

mà “star war”, bây giờ anh là Miyamoto, làm sao mà từ chối được?!

Vừa nghĩ đến việc tối qua bị mấy tên quái thai kia đùa giỡn từ đầu đến chân Mục Hàn đã cảm thấy…mẹ nó, quá táo bạo!

“Lão đại, anh…ha ha ha.” Triển Du thật sự không nhịn được nữa, cười run rẩy cả người trong ngực Nam Khôn.

Trên đời này chuyện có thể làm cho Mục Hàn kinh sợ không nhiều lắm, hôm nay cuối cùng cũng đυ.ng phải, thật hiếm thấy.

Mục Hàn đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm: Nhục quá! Anh không nên tới đây.

Thêm Bình Luận