Chương 4: Mượn đao gϊếŧ người
Thời gian như bánh xe trôi qua cực
nhanh, Triển Du đã đến Xích Thủy được một tuần lễ, số lần gặp Nam Khôn
có thể đếm trên đầu ngón tay, số lần nhìn thấy những người khác lại càng ít ỏi.
Cô đến đây một tuần lễ cũng không thể ra khỏi cửa phòng, không phải cô không muốn ra mà là Nam Khôn không cho.
Những người khác tuy cũng ở trong nhà
chính này nhưng cả ngôi biệt thự rộng như vậy, mỗi tháng ngoại trừ liên
hoan gia đình vào ngày 15 thì bình thường mọi người có việc gì mới đến
nhà chính.
Một tuần lễ này, ban ngày bình thường
người hầu cùng quản gia trong biệt thự, căn bản Triển Du không có cơ hội tiếp xúc với những người khác.
Hôm nay là ngày kết hôn của Nam Hạo –
đại thiếu gia nhà họ Nam, mọi khách khứa tụ tập trong sảnh đại to lớn
được giăng đèn kết hoa của nhà chính.
Nam Khôn vẫn không để cho Triển Du xuất
hiện trong hôn lễ, người biết rõ nội tình còn tưởng rằng hắn không hề để tâm đến tiểu tình nhân mà Simon tặng cho nên mới lạnh nhạt với người ta như vậy, thế mà vào buổi tối lúc cả gia tộc tụ họp hắn lại mang cô đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ thoát tục
của Triển Du càng tăng thêm vẻ đẹp lung linh của thân thể nhỏ bé kia,
thân phận của cô lại còn rất đặc biệt, tùy tiện ăn mặc trang điểm xuất
hiện cũng đủ để mọi người bình phẩm từ đầu đến chân. Có thể đoán ra, khi cô khoác tay Nam Khôn với vẻ mặt hiếu kì lại có chút khϊếp sợ xuất hiện ở đại sảnh khiến tình hình lúc ấy đặc biệt nhốn nháo.
Bữa tiệc gia đình đêm nay tuy không long trọng như lúc trưa, đại bộ phận đều là họ hàng nội ngoại của nhà họ Nam cũng những nhân viên cao cấp trong Xích Thủy, có một vài người lần đầu
tiên nhìn thấy Triển Du giả trang Aki cũng trợn tròn đến rụng cả tròng
mắt.
Mọi người ở đây đều cho rằng Nam Khôn
muốn mượn cơ hội này nói gì đó với bọn họ, nhưng người đàn ông này lại
giữ chữ như vàng, không nói lời nào, vô cùng bình tĩnh dắt tay tình nhân nhỏ lượn vài vòng trước mặt mọi người nhưng ngay cả tên của Triển Du
cũng không lộ ra một chữ.
Có người đoán trưa nay Nam Khôn không
muốn tiểu mỹ nhân này xuất hiện trước mặt mọi người phỏng chừng như là
địa vị của cô gái này trong lòng hắn chưa đủ cho nên không muốn để cho
mọi người nghĩ rằng cô sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ
Nam.
Đương nhiên, bây giờ cho dù Nam Khôn
không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này nhưng đêm nay hắn đã mang cô đến
thì có nghĩa là hắn muốn cảnh cáo mọi người trên dưới của nhà họ Nam
cũng như Xích Thủy rằng: nhìn cho rõ vào, người phụ nữ này là của tôi,
đừng có mà nghĩ vớ vẩn.
Nhưng mà, trên đời này luôn có một vài
con mắt không dùng được, đầu óc cũng chỉ để trang trí nên đã khởi xướng
ra chuyện ngoài ý muốn.
Hơn 8h tối, tại hoa viên bên cạnh đại
sảnh nơi diễn ra bữa tiệc của nhà họ Nam, trông thấy cô gái trông giống
như một tiên nữ đang ngồi cạnh bể bơi, hắn cũng không hề nghĩ ngợi xem
cô gái kia có phải bạn gái của mấy vị thiếu gia nhà họ Nam không, hoặc
là có quan hệ thế nào với Nam Khôn, vẫn dám bước đến đùa giỡn!
“Sao vị tiểu thư này lại ngồi một mình ở đây?”
Cái tên đa tình này tên là Đường Thiệu,
là con trai một của chủ tịch công ty bất động sản Hồng Nguyên, cũng là
vị hôn phu của đại tiểu thư nhà họ Nam.
Trong lòng Triển Du mặc niệm vài giây cho chỉ số thông minh của người này.
Trong lòng tự nhủ, tên ngu xuẩn này trên đầu treo một chữ sắc nha, tới rất đúng lúc, hôm nay mượn anh khai đao.
Cơn gió đêm mang theo hương thơm vờn
nghịch qua mặt nước hồ, Triển Du mặc một chiếc sườn xám màu trắng đáng
yêu, nổi bật khuôn mặt cực kì tinh tế của cô, nhất là đôi mắt đen như
mực, tản ra một luồng linh khí cổ điển hớp hồn người.
Ánh mắt của Đường Thiệu như muốn xuyên
qua cô, chỉ cảm thấy men rượu vừa rồi như đốt cháy cơ thể hắn, khiến
toàn thân hắn nóng lên, hưng phấn lạ thường. Thấy Triển Du không đáp
lời, hắn cười tủm tỉm bước lại gần Triển Du, lấy thân làm tường, ngăn
không cho người nào đó đi: “Tiểu thư có đồng ý nể mặt để tôi mời em một ly rượu không?”
Triển Du quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt ướŧ áŧ tràn đầy nghi hoặc: “Tôi không biết anh.”
Mặc dù đã sớm thuộc lòng thân phận của
từng người trong nhà họ Nam nhưng vật cưng Aki đã từng trải qua giáo dục đặc biệt luôn dùng thái độ thẳng thắn đến vô tội đối với những người
bên cạnh Nam Khôn.
Đường Thiệu xem lời cự tuyệt như một loại tình thú, mặt dày nói: “Chẳng phải hiện tại đã quen rồi sao, xin tự giới thiệu tôi tên là Đường Thiệu, tiểu thư họ gì?”
Vẻ mặt Triển Du vô tội lại ngơ ngác: “Tôi không muốn làm quen với anh, tại sao tôi phải cho anh biết tên của tôi?”
Đường Thiệu bị lời nói “vô tâm” của cô bé này khơi gợi hứng thú.
“Ha ha…Em biết tôi là ai không? Thôi, không muốn biết cũng không sao, uống cùng tôi một ly đi.”
Triển Du trộm liếc nhìn về phía sau hắn ta, trong lòng cười khẽ một tiếng, không nói gì, chỉ muốn đi qua hắn.
Bữa tiệc vừa bắt đầu không lâu thì Nam
Khôn đã bộ trưởng gọi đi, ném cô một mình ở đây, nhưng theo cô biết, hôm nay Nam Khôn đưa cô đến đây là có mục đích.
Nói không chừng có người nào đó đang ngồi trong phòng giám sát từng nhất cử nhất động của cô.
Tên kia, diễn trò gì đây, lửa cháy đến nơi phải rút lui thôi.
Thấy cô muốn đi, Đường Thiệu lách người
qua, lại dùng thân hắn ngăn lại, khoảng cách đặc biệt gần, đứng xa xa
sau lưng hắn nhìn lại thật sự rất giống hai người đang ôm nhau.
Đại tiểu thư của nhà họ Nam từ trong đại sảnh đi ra cho tỉnh rượu, trông thấy cảnh này thì lửa giận thoáng cái
vươn cao ba trượng: “Đường Thiệu!”
Triển Du lắc đầu trong lòng, con mắt chọn đàn ông của cô tiểu thư này cũng không tốt lắm.
“Cô gái kia! Nhìn cô còn trẻ tuổi như vậy đã tập thành thói xấu rồi sao? Trong chốc lát không có đàn ông thì
ngứa ngáy phải không?!” Tất nhiên đầu óc cùng con mắt của đại tiểu thư Nam Trân này cũng không quá tốt nhưng mà miệng lưỡi lại rất độc.
Tiếng thét của của cô ta dường như đã kéo Đường Thiệu về thế giới thực tại: “A Trân, em nói bậy bạ cái gì thế?”
Chân mày Nam Trân dựng lên, lạnh lùng nói: “Họ Đường kia, hai ta còn chưa kết hôn mà, anh nhớ cho rõ, đây là nhà của tôi!”
Vẻ mặt Triển Du kinh hãi, rụt vai muốn chạy trốn nhưng đại tiểu thư kia vẫn chưa thấy đủ, ngăn lại không cho cô đi: “Vừa rồi không phải rất không biết xấu hổ sao, thế nào, bây giờ chột dạ rồi sao?”
Triển Du vừa hoảng sợ né tránh vừa làm ra vẻ vô tội làm cho cô tiểu thư kia thêm giận dữ: “Người phụ nữ đáng ghét này, tôi phải đi về, cô thả ra.”
“Dám mắng tôi, TM cô chán sống rồi à?” Rốt cuộc đại tiểu thư cũng tìm được lí do khóc lóc om sòm, nhưng người
ta cũng không diễn cảnh vung cái tát như trên TV (để miễn cho tay bị
đau) mà vung chân đạp thẳng.
Triển Du bị đạp một cước lảo đảo vài bước vẫn “không đứng vững” được, thoắt cái đã rơi xuống hồ bơi.
Đường Thiệu vội vã nói: “Nam Trân, dầu gì em cũng là một đại tiểu thư danh môn, sao lại giống một người đàn bà chanh chua như vậy?”
Nam Trân ngoài mạnh trong yếu nói: “Tôi thích chanh chua vậy đấy! Họ Đường kia, hôm nay nếu anh dám nhảy xuống
theo thì tôi sẽ nói với ba tôi, không tin anh cứ thử xem!”
Đường Thiệu thoáng cái ỉu xìu, hơn nữa nói thật hắn cũng không tính nhảy xuống, bộ vest trên người rất đắt tiền.
Triển Du cũng biết bơi, hơn nữa kĩ thuật bơi lội cũng rất tốt nhưng vật cưng Aki lại không biết.
Cho nên bây giờ cô cũng chỉ có thể giả
vờ bị chìm trong nước, không hề có kĩ thuật gì mà liều mạng vùng vẫy
trong bể bơi sâu hơn hai thước, cũng may cảnh vệ của Nam Khôn cũng tới
rất nhanh, bằng không thật sự cô sẽ sặc chết.
Cảnh vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh
nhanh chóng vớt người lên, Nam Khôn cũng không sợ bộ vest sang quý của
mình bị ướt, ngồi xổm xuống bên cạnh, một tay ôm lấy cô, tháo vài nút áo trên sườn xám của cô ra, dùng lực vừa phải vỗ lưng cho cô.
“Khụ khụ khụ…” Triển Du thật sự
bị sặc, yết hầu như bị ai bóp nghẹt rất khó chịu, gương mặt vốn xinh đẹp bị lấm lem như hề, mái tóc tinh tế cũng tán loạn như một đống cỏ khô,
nhìn qua vô cùng chật vật.
Vài cảnh vệ tự động vây hai người lại, giống như một cái cột điện đường, ruồi bọ cũng không vào được.
Triển Du ho hơn nửa ngày mới ngừng lại,
ánh mắt không có tiêu cự giờ phút này phát hiện Nam Khôn đang nhìn mình
chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt bình tĩnh gần như lạnh lùng tựa hồ
đang ẩn dấu một chút suy ngẫm.
“Tứ gia, hu hu hu…”
Triển Du cảm thấy sau này mình không làm đặc công nữa có thể đi làm diễn viên, mấy giọt nước mắt này như hệ
thống cung cấp nước uống, nói đến là đến.
“Tôi chỉ rời đi một lát mà em đã để mình biến thành như vậy sao, sao lại vô dụng như vậy, ngoan nào, đừng khóc.” Trong lòng Nam Không dường như đã bị dáng vẻ tội nghiệp của cô khơi gợi một chút thương tiếc, giọng điệu dù trách cứ nhưng ánh mắt lại thoáng
cái trở nên dịu dàng.
Triển Du khụt khịt mũi, nhào tới ôm cổ
hắn cọ cọ như đang làm nũng, trong lòng lại nói thầm: Tôi rủa cả cái
mông của anh, biết rõ nhất định tôi sẽ gặp chuyện không may mà còn cố ý
ném tôi lại, anh nha, không phải muốn thử tôi thì còn gì nữa.
Nam Trân cùng Đường Thiệu đứng cách đó không xa cũng trông thấy cảnh này, sắc mặt thoáng chốc xanh méc, trợn mắt há mồm.
Hành động giữa Triển Du và Nam Khôn đã trực tiếp nói cho bọn họ biết quan hệ giữa hai người.
Nam Khôn bế người đứng lên, đi ngang qua bọn họ, cách vài bước chân thì dừng lại, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào
khiến hai người đổ mồ hôi lạnh.
“Anh họ, em…em không cố ý…cô ấy…” Nam Trân khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn.
Vừa rồi thật sự lòng đố kị đã khiến cô
ta choáng váng đầu óc, cho nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa
đang ở nhà họ Nam, trước giờ địa vị của những cô gái cùng tuổi với cô ta không ai sánh bằng cô ta.
Nam Khôn không hờn giận nhìn cô ta một cái, giọng điệu cũng nhàn nhạt: “Say thì về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lời nói nghe như đang quan tâm này lại
làm mặt Nam Trân nóng lên, tầng ý khác của anh họ cô ta rõ ràng chính
là: khóc la chửi bới cũng phải lựa trường hợp, hãy nhớ kĩ thân phận của
em!
“Tứ gia, tôi…” Đường Thiệu cũng lên tiếng nhưng không biết nên thanh minh cho bản thân thế nào.
Xét đến cùng thì hắn mới là người khỏi
xướng, dù thế nào thì Nam Trân cũng cố tình gây sự nhưng dù sao cô ta
cũng là em họ của Nam Khôn, mình dù có thật sự kết hôn với Nam Trân thì
cũng là người ngoài, đúng là phân lượng cũng không nặng như vậy.
Nhưng mà Nam Khôn thật sự ngay cả mắng
hắn cũng khinh thường không thèm mắng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn sau
đó ôm người nhanh chóng rời khỏi.