Chương 2: Củ khoai lang phỏng tay
Đêm nay, bảo bối được các phú hào tranh nhau cướp đoạt lại bị Simon chắp tay dâng cho Nam Khôn.
Món quà này không thể nói là không giá trị, cũng đủ thấy Simon rất xem trọng người thừa kế tân nhiệm này của Xích Thủy.
Nhưng mà, mỹ nhân tuy đẹp nhưng lại chỉ
là củ khoai lang phỏng tay có hại vô ích với Nam Khôn – nếu như Simon
tặng bất kể thứ gì có sinh mạng ngoại trừ người hoặc là đồ vậ không có
sự sống thì hắn có thể không hề cố kị nhận lấy rồi sau đó bỏ mặc, dù sao trong tương lai khi thời cơ chin muồi, mặc kệ hắn có trả lại món quà
này hay không thì hắn và Simon sớm muộn gì cũng có ngày tranh chấp vũ
trang, nhưng mà Simon lại tặng cho hắn một mỹ nhân đến cả hơi thở cũng
hấp dẫn.
Tuy vị mỹ nhân trước mắt này nhìn qua ôn thuần nghe lời khiến cho người ta yêu mến nhưng đừng quên, chủ nhân
trước kia của cô là Rini.
Lùi lại vạn bước mà nói, dù cho Aki có
thật sự ôn nhuận vô hại nhưng mọi người chứng kiến thì đối với Nam Khôn
mà nói cũng là một phiền toái lớn.
Tháng trước Đế lão gia đột ngột qua đời, nội bộ Xích Thủy đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tài sản chia không đồng đều đã dẫn đến mâu thuẫn gay gắt trong gia độc của mẹ hắn,
tuy Nam Khôn thành công ngồi lên vị trí cầm quyền của Xích Thủy, nhưng
kẻ thù bên ngoài bao vây tứ phía, bên trong lại có nội gián khiến cho
nhiều chuyện hắn có lực mà cũng không làm gì được.
Gần đây mấy lão già ngồi không ăn bám
trong nhà họ Nam, mỗi người đều dòm ngó nhất cử nhất động của hắn, chỉ
mong ngày nào đó có thể tìm ra chút lỗi lầm của hắn để bọn họ có cái mà
bới móc.
Cô gái sạch sẽ dường như không biết đến
chuyện thế tục trước mắt này, không dính chút khói lửa, hơn nữa cô bé
kia hình như cũng không có năng lực tự bảo vệ mình, nếu như sau khi mang cô về Xích Thủy rồi bỏ mặc cô, Nam Khôn không cần hao tâm tổn trí cẩn
thận cân nhắc cũng tiên đoán được kết cục của cô – mấy tên lang sói
trong Xích Thủy chỉ tùy tiện nhấc tay một cái cũng có thể ăn sống cô.
Nhưng mà cô bé này lại là người của
Rini, thành ý của Simon, không thể gϊếŧ cũng không thể ném đi, ít nhất
trước khi trở mặt với Simon hắn phải bảo vệ tính mạng cho cô.
Đặc biệt, mỗi ngày còn phải dành tâm tư
để tới chăm sóc cho một thứ – không có tài cán gì mang lại lợi ích cho
hắn, cũng không thể giúp hắn củng cố địa vị.
Tính thế nào cũng thấy đây là một vụ mua bán lỗ vốn.
Ánh sao lập lòe ngoài cửa sổ, ánh trăng trêu chọc người ta. Trong phòng khách sạn, ngọn đèn mông lung, không khí nặng nề.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, một
tay xoa thái dương, giữ im lặng nhìn chằm chằm vào vật cưng nhỏ đang nằm sấp trên đùi mình, tỏ vẻ cung kính.
“Tứ gia” Đứa bé kia có vẻ sợ hãi
Nam Khôn nhưng lại cố gắng nịnh nọt hắn, đôi mắt ướŧ áŧ tràn ngập hy
vọng, lại cất giấu một chút hoang mang, nhìn qua rất tội nghiệp, khiến
cho người ta thương tiếc lại thúc giục người ta chà đạp.
Sắc mặt Nam Khôn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, như đang có điều suy nghĩ.
Hắn chưa từng gặp một đứa trẻ ngoan
ngoãn dịu dàng lại dính chặt người khác như thế, mở miệng ra là một
tiếng Tứ gia, gọi chân thành như vậy, cặp mắt đen láy sáng trong như
nươc kia tràn đầy thâm tình, dường như anh chính là chỗ dựa duy nhất của cô trên thế giới này.
Buồn cười nhất là rõ ràng bọn họ mới quen biết không quá 5 tiếng. Không thể không nói Rini “giáo dục” rất thành công.
Cô bé kia thấy sắc mặt Nam Khôn đã dịu lại nên bạo gan thân mật hôn lên lòng bàn tay khô ráo của hắn.
Nam Khôn thuận thế khoác tay, nhấc chiếc cằm mượt mà của cô lên, từ trên cao nhìn xuống: “Sợ tôi sao?”
Tiểu mỹ nhân khẽ lắc đầu, cũng không nói gì, cặp mắt đen láy ấm áp lại hồn nhiên vui vẻ, nghe lời như một con thỏ nhỏ.
Nam Khôn không chút cảm xúc nhìn cô,
hàng mi đen rậm rủ xuống khó có thể nhận ra ánh mắt phức tạp, thật lâu
sau mới nghe thấy giọng nói không gợn sóng của hắn vang lên: “Mệt thì đi ngủ đi.”
Cô bé kia nghe thấy nên cong đôi mắt
tinh khiết lên cười, cực kì thành kính cầm lấy tay Nam Khôn, mượn lực
chồm lên muốn hôn môi hắn.
“…” Vẻ mặt Nam Khôn bất đắc dĩ, rõ ràng nhóc con này đã hiểu sai rồi.
“Tự mình em ngủ đi.” Cánh tay dài của hắn nhấc lên, không nặng không nhẹ chống lên bả vai cô gái, ngăn cản sự tán tỉnh của cô.
Sắc mặt cô gái sững sờ, giống như không thể hiểu được tâm tư của Nam Khôn, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy mờ mịt.
“Nghe lời” Nam Khôn bị ánh mắt mờ mịt pha chút thất vọng của cô chọc cười, thật sự rất muốn không cần
quan tâm gì mà một ngụm “ăn” lấy món quà này của Simon, sau đó hơn phân
nửa là “không thể tiêu hóa” nhỉ?
Hắn vẫn chưa đói khát đến mức phải uống
rượu độc giải khát, tối thiểu khi chưa thật sự xác định được vật cưng
này có mềm mại vô hại như hắn thấy không, hắn sẽ không có hứng thú phát
sinh chuyện gì với cô.
Đối với một vật cưng đã trải qua huấn luyện đặc biệt mà nói, lời nói của chủ nhân chính là thánh chỉ không thể cãi lại.
Cho nên, mặc dù khó hiểu với quyết định của Nam Khôn nhưng Aki cũng không hỏi thêm câu nào, cô chỉ biết phục tùng vô điều kiện.
Cho nên, hai phút sau, Nam Khôn chứng
kiến cô bé kia tự mình cởi dây lưng, vén chăn lên, bò lên giường, lễ
phép chúc mình ngủ ngon, tiện thể còn chừa lại cho mình một khoảng
giường thật lớn.
Ánh sáng cam nhu hòa chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn của cô, dáng ngủ an tĩnh khiến
cô thoạt nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Nam Khôn chống lấy cằm, ánh mắt sáng
quắc nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, từng biểu lộ rất nhỏ trên gương
mặt cô bé kia đều bị hắn thu nạp vào tầm mắt.
Hắn nghĩ, nếu như cô nhóc trước mắt thật sự thuần lương vô hại như vậy, giữ lấy cô nàng bên cạnh cũng không có gì là xấu, coi như nuông chiều một
tiểu tình nhân, ít nhất khi thấy phiền não cũng có thể dùng để tiêu
khiển.
Phải biết rằng không phải tình nhân nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời như cô bé này, lại còn…xinh đẹp khϊếp người như vậy.
Đêm càng sâu, trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động chỉ còn lại nhịp thở nhẹ nhàng của hai người.
Người đàn ông cầm trong tay điếu thuốc
đã cháy được một nửa đặt vào gạt tàn thuốc, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhưng hắn lại không phát hiện ra, không đến hai phút sau khi hắn đóng
cửa lại, cô bé vốn “đang ngủ say” trên giường lại đột nhiên mở mắt ra,
hàng mi thật dài cùng đôi mắt kia thông minh trong suốt lạ thường.
“8 giờ tối mai vũ khí của Xích Thủy sẽ thử nghiệm ở khu A, liệt kê nó ra.” Một giọng nói thông qua thiết bị điện tử bằng kim loại thông qua tai nghe chui vào tai cô.
Người kia tên là Mục Hàn, đội trưởng đội “Liệp Ưng” chi cục 9 cục an ninh, đồng đảng kiêm đồng sự của cô.