Chương 9: Uy hϊếp

Hôm sau, Tô Tích Cầm đưa túi sữa nhỏ đi học rồi đến công ty. Vừa mới vào công việc không lâu thì thư ký của Mạc Tây Cố gọi điện nội bộ tới, bảo cô lên văn phòng tổng giám đốc một chuyến.

Tô Tích Cầm kỳ thật hiểu được, Mạc Tây Cố nhất định là hỏi chuyện hiệp đồng với Trác Thịnh, cô suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, chỉ là vừa mới đứng lên thì điện thoại di động của cô để trong ngăn kéo đột nhiên vang lên.

Dừng bước, lấy điện thoại di động ra khỏi ngăn kéo, khi chạm vào số trên màn hình, cô dừng lại một chút, sau đó nhấn nút trả lời.

"Bố." Cô khẽ gọi một tiếng, đây là bố của Mạc Tây Cố, cũng là người bố chồng Mạc Tĩnh Hàn của cô.

"Tích Cầm à, thứ bảy này đưa con về ăn cơm nhé." Đầu dây bên kia truyền đến giọng trầm thấp của Mạc Tĩnh Hàn.

Đối mặt với Mạc Tĩnh Hàn, Tô Tích Cầm không nói lên được tâm tình gì, kỳ thật Mạc Tĩnh Hàn đối với cô vẫn coi như là tốt, trong sự khách sáo mang theo một ít quan tâm, nhưng cho dù vậy, cô vẫn bài xích việc trở về nhà lớn Mạc gia, từ sau khi mẹ cô đưa Tô Tích Tuyết rời khỏi Mạc gia, cô cũng không muốn trở về ngôi nhà đó nữa.

"Bố, thứ bảy này con tăng ca, gần đây muốn nắm được sự hợp tác với Trác Thịnh, cần phải gấp rút làm việc." Tô Tích Cầm không chút cảm xúc đáp lại.

"Tích Cầm à! Bố biết con bài xích việc quay về là vì mẹ con và em gái con rời đi, nhưng Tích Cầm à, cái này không thể trách bố được."

"Bố, không phải vì cái này đâu ạ." Tô Tích Cầm vẫn không có cảm xúc gì.

Có lẽ Mạc Tĩnh Hàn đã quen với sự lãnh đạm của Tô Tích Cầm, cũng không bức bách nữa, chỉ nói: "Bố rất nhớ Cẩm Thiên."

Nhắc tới Cẩm Thiên, Tô Tích Cầm lại áy náy, hiện tại Mạc Tĩnh Hàn không biết Cẩm Thiên không phải là con cháu Mạc gia nên rất coi trọng Cẩm Thiên, nếu một khi biết thân phận của Cẩm Thiên thì sẽ ra sao?

Sau đó Mạc Tĩnh Hàn phía bên kia cúp điện thoại, Tô Tích Cầm vẫn cầm điện thoại vang tiếng tít tít.

...

Tô Tích Cầm đi vào phòng làm việc của Mạc Tây Cố, Mạc Tây Cố đúng lúc cúp điện thoại, thấy cô đi vào, rũ đầu hỏi.

"Tô Tích Cầm, ngày hôm qua đi đàm phán với Trác Thịnh thế nào rồi?"

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Tô Tích Cầm dường như càng lạnh hơn, mặt không chút thay đổi nói: "Không gặp được."

Sắc mặt Mạc Tây Cố lập tức lạnh xuống: "Tôi đã từng nói, lần hợp tác này của Trác Thịnh nhất định phải có trong tay, nếu như không lấy được, toàn bộ tổn thất cô phải chịu trách nhiệm."

"Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?" Tô Tích Cầm đón nhận ánh mắt của anh ta, nhạt nhẽo nói.

Mạc Tây Cố mắt híp lại, đột nhiên đứng lên, hai tay chống lên bàn, cái thân dài nghiêng về phía cô: "Tôi không cần biết cô dùng cách gì, hợp tác này quyết không được để mất, bằng không, thằng bé sẽ lập tức bị mang về Mạc gia."

Trong lời nói tràn đầy uy hϊếp, làm cho Tô Tích Cầm nhíu mày: "Ngày hôm qua nếu không phải anh cố ý đuổi theo tôi không buông, sẽ xảy ra chuyện làm lỡ thời gian gặp mặt sao?"

"Cái này tôi mặc kệ, mặc kệ cô làm thế nào cũng phải lấy được lần hợp tác này cho tôi."

"Tôi không phải thần, hơn nữa người ta rất bất mãn với chuyện chậm chạp mãi không đến của tôi, cố xoay chuyển tình thế không có khả năng." Tô Tích Cầm nhìn người đàn ông trước mặt với khuôn mặt thanh đạm.

Thực ra cô đã có tính toán khác, có lẽ chỉ có dùng bộ dạng nói chuyện như vậy, sau này nói chuyện thương lượng với anh ta có lẽ sẽ càng lớn.

Nhưng chính vì vậy, Mạc Tây Cố càng thêm sốt ruột, hai mắt sung huyết trừng mắt nhìn cô.

"Cô không phải rất biết quyến rũ đàn ông sao? Lần này tôi thả cho cô đi làm đấy." Trong mắt Mạc Tây Cố hiện lên nụ cười lạnh.

Trái tim Tô Tích Cầm đã không thể dùng đau đớn để biểu đạt nữa rồi, nhìn Mạc Tây Cố, đột nhiên, cô cúi đầu cười lạnh, cười khiến vòng eo cong cả lên.

Chỉ là nụ cười này lại pha thêm châm biếm, thương cảm, hoang tàn.