Chương 5: Hai người thật sự rất hợp nhau

Loại sắc thái nào của con người mà Tô Tích Cầm chưa từng thấy qua, nhưng giờ phút này ánh mắt người đàn ông này sâu thẳm như xoáy nước sâu dưới đáy biển, có thể hút người ta vào, đặc biệt là khi ánh mắt trầm tĩnh của anh nhìn qua, sẽ khiến người ta sinh ra một loại sợ hãi, đây là cảm giác trước nay cô chưa từng có. Nhưng giờ phút này, cô vẫn kiên trì nhìn tiếp.

Bước chân của người đàn ông dừng lại, cùng Tô Tích Cầm nhìn nhau một lát thì thu lại tầm mắt cúi đầu nói với Thiệu Chính Dương, không biết đang nói cái gì. Vài giây sau, Thiệu Chính Dương đi tới chỗ cô, mà người đàn ông kia thì đi về phía cửa.

Thiệu Chính Dương mặc bộ đồ luật sư dừng trước mặt cô, mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Tiểu thư, vì cô vượt đèn đỏ mà khiến xe của thân chủ tôi bị hư hỏng.."

"Tôi sẽ chịu mọi chi phí." Tô Tích Cầm nhanh chóng cắt đứt lời của Thiệu Chính Dương, cô biết luật sư đơn giản là muốn thay thân chủ lấy được bồi thường, nếu không sẽ không chịu buông ta, cô không có thời gian chu toàn với anh ta, hơn nữa tai nạn lần này đúng là do lỗi của cô.

Thiệu Chính Dương dừng lại giữa chừng, sắc mặt cứng đờ, vài giây sau mới lúng túng đẩy cặp kính trên mặt, ngay sau đó thấy Tô Tích Cầm thò tay vào trong túi, sau đó lấy ra một tấm danh thϊếp đưa tới trước mặt anh ta.

"Xe sửa xong, gọi vào số trên này là được." Giọng điệu của Tô Tích Cầm rất lãnh đạm.

Thiệu Chính Dương chưa từng bị một người phụ nữ nào quyết đoán bóp lời như vậy, lúc này đưa tay không được, không đưa cũng không được, nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt trái xoan không chút hồng hào của Tô Tích Cầm.

* * *

Ở bãi đỗ xe của đồn cảnh sát có một chiếc Range Rover, Thiệu Chính Dương cầm tấm danh thϊếp màu trắng trong tay từ cục cảnh sát đi tới, dừng ở vị trí ghế phụ của xe Range Rover, đưa tay kéo cửa xe, khom lưng ngồi vào, sau đó, xe từ từ rời khỏi đồn cảnh sát.

Thở phào một hơi, Thiệu Chính Dương quay đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ở ghế sau.

"Đầu năm nay, đúng là có đủ những cái lạ đi!"

"Phong cách quen thuộc của anh chính là trêu ngươi." Thanh âm trầm thấp rất hay nhưng cũng lộ ra sự sắc bén.

Thiệu Chính Dương đưa tay đẩy kính, cười nhạt: "Tôi nói này, Bạch Tứ gia, cậu vừa về nước tôi đã chẳng được ngồi yên rồi, nghĩ đến một trò vui thôi cũng bị cậu bóp chết, thật sự vô vị lắm đấy."



Người này chính là Bạch Diễn Sâm vừa mới trở về thành phố S, ba đời hồng môn, mà anh lại là huyền thoại trong giới kinh doanh, người sáng lập Trác Thịnh.

Bạch Diễn Sâm vẫn không mở mắt, thờ ơ đáp lại anh ta: "Chỉ cần hợp lý thì đều được, còn nếu sư tử muốn mở to miệng, một phần cũng không cho."

"Tuyệt vời, cậu và cái cô tên.." Đang nói, anh ta cúi đầu nhìn tấm danh thϊếp trong tay: "Tô Tích Nhược, hai người thật đúng là tuyệt xứng đôi luôn."

Không biết là lời này hay là cái tên Tô Tích Cầm đã khơi dậy sự hứng thú của Bạch Diễn Sâm, đôi mắt sâu đang nhắm lại mở ra, trong xe nhất thời xuất hiện tia sắc nét thâm sâu, Thiệu Chính Dương chộp được ánh mắt của anh, hiểu được ý của anh, giải thích.

"Cô ấy cũng không muốn bồi thường bất kỳ khoản nào, mà ngược lại còn nói sẽ phụ trách tất cả chi phí, chuyện chi phí cứ gọi điện cho cô ấy là được." Nói xong, anh ta danh thϊếp đưa qua.

Bạch Diễn Sâm dừng vài giây rồi mới đưa tay nhận tấm danh thϊếp kia, đặt ở trước mặt, chỉ thấy phía trên viết nhà thiết kế đá quý Mạc thị Tô Tích Cầm.

Đôi lông mày rậm khẽ cau lại, điều này không thoát khỏi tầm mắt của Thiệu Chính Dương, nói: "Cái người tên Tô Tích Cầm này hẳn là tân binh thực lực mới nổi trong giới trang sức đá quý Tô Tích Cầm."

Bạch Diễn Sâm mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ cái gì? Thật lâu sau, anh mới trầm giọng nói.

"Nếu cô ta muốn chịu trách nhiệm, vậy thì cứ để cô ta chịu đi!

Thiệu Chính Dương mở to hai mắt, có vẻ có chút không thể tin, nhưng chốc lát lại thoải mái, Bạch Diễn Sâm kỳ thật chính là một gian thương* bọc trong vỏ hiền thương*.

(*) Gian thương: Những người kinh doanh sử dụng các phương tiện không chính đáng như đầu cơ, tích trữ để kiếm lợi nhuận khổng lồ.

(*) Hiền thương: Người kinh doanh chính đáng.

Nửa giờ sau Tô Tích Cầm chạy tới Trác Thịnh, Trương Tịnh đeo khuôn mặt chua đắng nói cho cô biết, người phụ trách tiếp đón có việc ra ngoài rồi.