Chương 37: Biểu Cảm Của Cô Gái nhỏ

"Bố." Khi điện thoại di động đặt bên tai, cô trầm giọng trả lời.

"Tích Cầm, hôm nay khá hơn chưa?" Bên tai truyền đến giọng của Mạc Tĩnh Hàn.

Cô vừa đi, vừa đáp lại.

"Tốt hơn chút rồi ạ."

"Giờ con không có ở nhà sao?"

"Con đang ở bệnh viện."

"Thì ra con đến bệnh viện à, con làm sao vậy?"

"Chỉ là đổi thuốc thôi, bố, ba tới nhà sao ạ?"

"Đúng vậy, dì Minh của con nấu chút canh, nói muốn đưa tới bồi bổ cơ thể cho con nên chúng ta thuận tiện đưa tới, ở cửa nhà ấn chuông mãi mà không có người mở cửa, bố nghĩ hẳn là con đã ra ngoài."

"Bố, thật phiền mọi người quá, bố thay con cảm ơn dì Minh ạ!" Tô Tích Cầm kỳ thật cũng không muốn nhận quá nhiều ơn như vậy.

"Chuyện này có phiền đâu chứ, là bố đã ném khiến con thành như thế mà."

"Chỉ là ngoài ý muốn thôi ạ." Giọng nói của cô rất nhẹ.

"Bố, giờ con đang định đi đón Cẩm Thiên, bố và dì Minh về trước đi ạ!"

"Con bị thương, nên để Tây Cố đi đón, còn con ở nhà mà nghỉ ngơi."

"Anh ấy bận, con đi đón được ạ." Tô Tích Cầm đã đi tới cửa thang máy.

"Vậy bố để đồ ở chỗ bảo vệ nhé, lúc nào về thì con qua chỗ bảo vệ lấy."

"Vâng ạ, thay con cảm ơn dì."

"Vậy tạm biệt."

Sau khi cúp máy, Tô Tích Cầm chờ thang máy, xuống tầng, ở cửa bệnh viện, cô quan sát chiếc taxi đi ngang qua, nhưng mãi không có chiếc nào trống.

Đột nhiên, một chiếc Bentley dừng trước mặt cô, theo chiếc cửa sổ màu mực từ từ hạ xuống, một đường nét quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.

"Nơi này rất khó bắt taxi, lên xe trước đi, lát nữa đến chỗ dễ bắt taxi rồi hãy xuống." Giọng Bạch Diễn Sâm trầm thấp, không mang cảm xúc gì.

Tô Tích Cầm lại nhìn xung quanh một chút, vẫn không thấy chiếc taxi nào trống rỗng xuất hiện, đành phải hết hy vọng lên xe Của Bạch Diễn Sâm.

"Vậy làm phiền ngài rồi." Tô Tích Cầm lại dùng từ "ngài" kéo dài khoảng cách giữa hai người, sau đó đưa tay kéo cửa ghế sau.

Bạch Diễn Sâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn người ngồi sau, đợi cô ngồi vững rồi khởi động xe.

"Cô thường dùng ngài để xưng hô với người khác?" Giọng trầm thấp của Bạch Diễn Sâm ở trong xe chỉ có hai người vô cùng rõ ràng.

Thần kinh Tô Tích Cầm có chút căng thẳng, đôi mắt trong suốt chớp hai cái, trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào, giơ tay che trán, phân tán tâm trạng.

"Đối với những người lớn tuổi hơn một chút, đều sẽ xưng hô như vậy."

"Ý cô là tôi lớn tuổi."

Tô Tích Cầm: "..."

Sau đó, trong xe rơi vào im lặng, Tô Tích Cầm hận không thể nhanh chóng xuống xe, nhưng hiện tại là giờ tan tầm, còn là lúc tài xế taxi đổi ca, bắt taxi càng thêm khó.

"Cô đi đón con trai?"

"Phải, cho tôi xuống ở trạm xe buýt là được." Tô Tích Cầm đáp, đồng thời đầu nhìn lên cửa sổ, nhìn tình hình bên ngoài.

"Hiện tại bắt taxi khá khó, tôi đưa cô tới trường!"

Tô Tích Cầm cũng hiểu rõ, hiện tại khó bắt taxi, không còn cách nào, chỉ đành ngồi xe Bạch Diễn Sâm đến trường.

Chỉ là Tô Tích Cầm không ngờ rằng khi vừa đến cổng trường, chủ nhiệm của Mạc Cẩm Thiên chạy tới.

"Mẹ Cẩm Thiên, bạn học Cẩm Thiên đột nhiên phát sốt, vừa mới đưa đến phòng y tế, tôi đang định gọi điện thông báo cho cô thì thấy mẹ tới."

Tô Tích Cầm nghe thấy con trai mắc bệnh, lập tức hoảng hốt: "Sao lại phát sốt?"

"Gần đây hay có bệnh cúm, chắc Cẩm Thiên bị nhiễm bệnh, cô mau đưa thằng bé đến bệnh viện đi.”

"Được."

Hai người vừa đi, vừa nói: "Mẹ Cẩm Thiên, sao cô bị thương vậy?"

Tô Tích Cầm đưa tay che trán một chút, "Không việc gì, chỉ là không cẩn thận đυ.ng phải thôi."

Vừa đi vào phòng y tế, Tô Tích Cầm liền ôm lấy Mạc Cẩm Thiên, nhưng Mạc Cẩm Thiên khá rắn chắc, Tô Tích Cầm vừa mới bị thương, muốn ôm người thật đúng là có chút gắng hết sức, nhưng cô vẫn ôm thằng bé ra ngoài.

Ra khỏi cổng trường, Bạch Diễn Sâm ngồi trong xe nhìn thấy Tô Tích Cầm cố hết sức ôm thằng bé, đẩy cửa xe ra, đi ra đón.

"Làm sao vậy?"

"Con tôi bị sốt." Tô Tích Cầm thở hổn hển nói.

"Chú." Đột nhiên, trong mắt Mạc Cẩm Thiên hiện ra hình dáng thon dài quen thuộc, nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Bạch Diễn Sâm nhìn thoáng qua Mạc Cẩm Thiên, lập tức đón lấy Cẩm Thiên từ tay Tô Tích Cầm, nói với cô.

"Lên xe, đến bệnh viện."

Mạc Cẩm Thiên thấy Bạch Diễn Sâm xuất hiện, trong lòng không khỏi thầm vui mừng, vừa mới nghĩ đến chú thì chú xuất hiện, hôm nay số đỏ thật!

Chiếc xe lao qua đường như gió, không đến hai mươi phút đã chạy đến bệnh viện, vừa xuống xe, Bạch Diễn Sâm liền bế thằng bé từ trong tay Tô Tích Cầm, trầm thấp nói.

"Người cô vừa mới tốt hơn chút, để tôi bế thằng bé."

Cô không phản đối, giao Mạc Cẩm Thiên anh, đi theo anh vào bệnh viện, Bạch Diễn Sâm ôm thằng bé trực tiếp đi vào phòng VIP của khoa nhi.

Người bên trong thấy Bạch Diễn Sâm xuất hiện, nhất thời có chút bối rối, bác sĩ đều tiếp đãi trong nơm nớp lo sợ, đẩy bệnh nhi đang chờ ở phía trước ra, để Mạc Cẩm Thiên chữa trị.

Tô Tích Cầm ngược lại có chút không quen, trước nay cô dẫn con đi khám bệnh đều tuân thủ trật tự xếp hàng.

"Chúng ta nên xếp hàng đi!" Tô Tích Cầm đột nhiên nhỏ giọng nói.

Bạch Diễn Sâm ôm Mạc Cẩm Thiên ngồi trên ghế, quay đầu nhìn Tô Tích Cầm bên cạnh anh, con ngươi sâu thẳm lóe lên ý sâu không thể lý giải.

"Đứa nhỏ đến trước chắc chắn nghiêm trọng hơn Mạc Cẩm Thiên, chúng ta đột nhiên chen ngang, sẽ làm trễ thời gian chữa trị của họ, mỗi đứa nhỏ đều là máu thịt của bố mẹ, bố mẹ chúng cũng sốt ruột không kém gì chúng ta." Tô Tích Cầm kiên nhẫn giải thích.

Tuy cô cũng muốn nhanh chóng cho Mạc Cẩm Thiên đi khám bác sĩ, nhưng cô phải đặt mình trong hoàn cảnh người khác.

Bạch Diễn Sâm tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô lại khác, có thêm một phần tình cảm mà cô không thể thấy rõ.

Khi ánh mắt Bạch Diễn Sâm trở nên sâu không thể bắt được, đúng lúc này truyền tới tiếng gọi của bác sĩ: "Bạch tiên sinh, anh qua ngồi một lát, để tôi khám cho cậu bé."

Chuyển ánh mắt khỏi gương mặt của Tô Tích Cầm, anh quay sang người bác sĩ đang trông chờ nhìn anh, thản nhiên nói: "Khám cho người tới trước đi."

Sự nhượng bộ của anh nằm ngoài dự liệu của Tô Tích Cầm, nhìn gương mặt căng thẳng của anh, trong lòng cô nổi lên một cảm xúc khác.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt rơi trên người Mạc Cẩm Thiên trong vòng tay anh, đột nhiên mới nhận ra rằng anh vẫn luôn ôm con trai cô.

Suy nghĩ một chút, cô đưa tay qua: "Để tôi ôm thằng bé đi!"

Bạch Diễn Sâm quay đầu lại, ánh mắt rực sáng: "Cô ngồi yên không bị choáng chính là giúp tôi đó."

Tay cô lập tức lúng túng dừng lại giữa không trung, lời này sao cô nghe có vẻ hơi khinh thường vậy? Niềm vui nhất thời biến thành ấm ức, bĩu môi, lẩm bẩm nói.

"Tôi đâu có yếu đuối như thế chứ?"

Ngữ điệu nói ra mang theo vài phần hờn dỗi, khóe miệng Bạch Diễn Sâm nhếch lên.

"Trên trán vẫn còn vết thương." Trêu chọc nhẹ nhàng, dính vài phần ấm áp.

Khi anh nhắc tới điều này, ánh mắt Tô Tích Cầm nhìn anh lập tức chuyển thành ngượng ngùng, trừng mắt, cái miệng nhỏ cong lên, biểu cảm của cô bé trẻ con.

Bạch Diễn Sâm nhìn người phụ nữ trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, lông mi dài dài mắc vài giọt nước, khiêu gợi góc nhìn của anh, đột nhiên ánh mắt của anh lại sâu hơn một chút.