Mọi người nín thở ngưng thần nhìn người đàn ông bước xuống chiếc xe Bentley, gương mặt đẹp như tạc của người đàn ông làm lu mờ mọi thứ trên đường, đặc biệt là loại đàn ông có vẻ đẹp không tầm thường như Mạc Tây Cố cũng bị ánh sáng làm lu mờ.
Trong lòng Mạc Tây Cố tự nhiên không thoải mái, tầm mắt chuyển tới khuôn mặt Tô Tích Cầm, nhìn thấy vẻ mặt hơi sững sờ của cô, một loại cảm giác bị bỏ quên mãnh liệt trùng kích, trên mặt thoáng hiện lên vẻ u ám, mở mồm châm chọc.
"Tô Tích Cầm quá lâu không có đàn ông, vã lắm rồi đi! Tùy tiện một người đàn ông trên đường cũng muốn?"
Lời nói lăng mạ này đem tầm mắt của người phụ nữ bên cạnh anh ta trở lại trên người anh ta, nhìn chằm chằm anh ta với vẻ không thể tin, không biết vì sao anh ta lại nói ra loại lời này.
Ánh mắt Tô Tích Cầm nhàn nhạt chuyển hướng về phía anh ta, nhìn sự phẫn nộ trên mặt anh ta, cô sẽ không lầm tưởng rằng anh ta đang đố kỵ, chẳng qua đó là lòng tự trọng của đàn ông nổi lên mà thôi. Mỗi lần đều là muốn lăng mạ lẫn nhau, cũng đã nhịn năm năm rồi còn gì, những ngày như vậy khi nào mới kết thúc đây!
Có lẽ, cô thực sự nên kết thúc những ngày tháng này.
Cô nhìn người đàn ông dưới ánh mặt trời chói chang, phản kích, nói: "Dù là một người đàn ông tùy tiện trên đường cũng sạch hơn anh."
Gân xanh trên trán Mạc Tây Cố hiện ra, tiến lên một bước, kéo cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi: "Loại phụ nữ sinh ra đứa con hoang như cô thì có chỗ nào sạch sẽ hả?"
Nghe con mình bị gọi là con hoang, tay kia của Tô Tích Cầm giơ lên, chỉ là còn chưa tới mặt anh ta, đã bị kìm lại: "Sao hả? Đau rồi?"
Tô Tích Cầm gắt gao trừng mắt nhìn Mạc Tây Cố, khuôn mặt trái xoan không có bất kỳ thay đổi gì, cái tay bị kẹp lại nắm chặt thành nắm đấm, anh ta chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để lăng mạ cô, thậm chí còn từng bước từng bước chuyển sự lăng mạ này lên người con cô.
Từ năm mười tám tuổi cô bước vào Mạc gia, tính cách của cô anh ta hiểu rõ nhất, lúc trước, cô mất đi sự trong sạch trong đêm tân hôn còn không phải là một tay anh ta tạo ra.
Nhìn người đàn ông từng yêu sâu đậm này, Tô Tích Cầm cảm thấy xa lạ, sau đó cúi đầu nở nụ cười, nước mắt theo đó cũng tràn ra.
Cuối cùng, cô ngừng cười, lạnh như băng nhìn anh ta: "Một người đàn ông ngủ với em gái của vợ mình trong đêm tân hôn, có tư cách gì để nói người khác bẩn, cho dù tôi sinh con của người khác cũng tốt hơn là sinh con của anh."
"Cho nên cho dù là ngủ với đàn ông gặp trên đường tôi cũng yên tâm hơn là ngủ với anh, ít nhất là không sợ bị bệnh." Dứt lời, tay cô dùng sức vung lên, thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, nhìn gương mặt phẫn nộ dữ tợn cười của anh ta mà cười hả giận lùi về sau.
Đêm tân hôn năm năm trước, cô nên chặt đứt cuộc hôn nhân này, nhưng cô không nỡ, kéo dài đến bây giờ cũng nên tỉnh lại rồi, nên lấy dũng khí quyết sinh đứa bé lúc trước ra chặt đứt tất cả.
"Cho nên vì trả thù mà cô lên giường của thằng đàn ông khác, sinh ra con hoang?" Mạc Tây Cố dữ tợn nhìn Tô Tích Cầm đang tựa vào bên xe.
Tô Tích Cầm đã dừng bước ngẩng đầu nhìn trời nắng, từng mảnh hoa trắng trước mắt dần dần bị một tầng sương mù che lấp, mơ hồ. Năm đó rõ ràng cô nghe mẹ nói là phòng 1314, nhưng vì sao lại biến thành phòng 1413?
Biến cố trong đó cô cũng không nghĩ ra, nếu mẹ không muốn gả cô cho Mạc Tây Cố thì có thể không đồng ý, vì sao phải lừa cô?
Cho nên dù cô có nói vậy để giải thích thì anh ta cũng sẽ không tin, sinh ra đứa bé kỳ thật cũng là vì để bản thân không dao động tiếp tục mối quan hệ này, đúng ra mà nói là bị sự thật anh ta cùng Tô Tích Tuyết động phòng đánh gục, vì để tìm cách thoát khỏi bế tắc nên mới chọn sinh ra đứa bé. Thôi vậy, dù sao cuộc sống ứ đọng như vậy cô cũng chịu đủ rồi, cứ để cho anh ta lầm tưởng là cô trả thù đi!
"Là trả thù." Cô nhàn nhạt nói, âm thanh như có như không nhanh chóng biến mất trong bầu trời.
Mạc Tây Cố trừng mắt đỏ ngầu, anh ta bước về phía cô, hai tay giữ chặt bả vai cô.
"Tô Tích Cầm cô tàn nhẫn hơn bất kỳ ai."
Cô cúi đầu, lờ đi cơn đau từ bả vai, ánh mắt u ám, chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.
"Tôi muốn biết, năm đó vì sao anh muốn làm vậy với Tích Tuyết? Vì sao phải đối xử với tôi như vậy, nếu như không thích tôi, anh cũng đâu cần phải kết hôn với tôi?"