Mạc Tĩnh Hàn ngồi trong thư phòng, hướng Tô Tích Cầm đi vào nói một câu: "Tích Cầm, con ngồi đi."
Tô Tích Cầm ngồi xuống một bên, Mạc Tĩnh Hàn liền nói: "Tích Cầm, bố biết mấy năm này đã vất vả cho con."
"Bố, bố nặng lời rồi." Tô Tích Cầm cụp mắt nói, kỳ thật cô hiểu được ý của Mạc Tĩnh Hàn, đơn giản là vì cô một mình nuôi con, mà Mạc Tây Cố thì ngày nào cũng có scandal bay đầy trời.
Nếu như ông ta biết Cẩm Thiên không phải là con cháu Mạc gia, vậy sẽ xảy ra tình huống như thế nào, cô thật sự không dám tưởng tượng.
"Tích Cầm, kỳ thật Tây Cố là vì nguyên nhân của bố nên mới làm thành ra như vậy, có trách thì trách bố không cho nó một gia đình tốt, cho nên mới khiến nó biến thành bộ dáng này, Tích Cầm, con đừng trách nó."
Tô Tích Cầm hiện tại cô chẳng trách ai cả, cô chỉ muốn ly hôn với Mạc Tây Cố, nhưng chuyện ly hôn, cô cũng không thể nói ra, bởi vì một khi nói ra, càng không có khả năng thành công ly hôn được.
"Tích Cầm, con xem con và Cẩm Thiên ở bên ngoài cũng được một khoảng thời gian rồi, nể tình của bố, về nhà ở đi!"
Mạc Tĩnh Hàn đột nhiên đưa ra yêu cầu, vừa nói xong, lại bổ sung thêm.
"Dù sao, con và Tây Cố tách nhau ra ở như vậy, đối với con trẻ chung quy cũng không tốt."
Tô Tích Cầm lúc này ngước mắt lên: "Bố, về đây ở để rồi cho thằng bé nhìn thấy có người khác ra vào trong nhà ngược lại càng không tốt, con cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao cũng sẽ không để lại ảnh hưởng không tốt cho thằng bé."
Mạc Tĩnh Hàn tự nhiên hiểu được những người khác trong miệng Tô Tích Cầm, đơn giản chính là người phụ nữ khác mà thôi.
Tô Tích Cầm nói lời này xong, Mạc Tĩnh Hàn còn có thể nói được gì nữa? Tô Tích Cầm thấy thế, nhìn ra Mạc Tĩnh Hàn bất đắc dĩ, cũng không định tiếp tục đề tài này, liền nói: "Bố, mấy ngày trước con nhìn thấy Tích Tuyết."
Mạc Tĩnh Hàn lập tức giật mình, cái tên Tô Tích Tuyết này nối liền với Tô Dao, người phụ nữ Tô Dao này đã mang đến đau khổ cho Mạc Tĩnh Hàn, mà nỗi đau đó không hề nhỏ bình thường.
"Nhưng con không gặp mẹ con." Tô Tích Cầm cuối cùng nói một câu.
...
Ra khỏi phòng, Tô Tích Cầm thu lại cảm xúc, chỉ là vừa mới đi vào cửa phòng khách, cô đã nghe thấy tiếng Mạc Tây Cố nói chuyện điện thoại, anh ta vậy mà cũng về, nhưng nghĩ lại, hẳn là do Mạc Tĩnh Hàn gọi anh ta trở về.
Tô Tích Cầm đi vào phòng khách, liền thấy Mạc Tây Cố đứng trước mặt Cẩm Thiên, nhìn chằm chằm vào đồ chơi trong tay Cẩm Thiên.
Cô bước nhanh qua: "Cẩm Thiên, đừng chơi nữa, cất đồ chơi đi một lát, mẹ dẫn con ra vườn hoa bên kia hái trái cây nhé."
Mạc Cẩm Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Tây Cố, đáp lại: "Ồ."
Nhìn biểu cảm khẩn trương của Tô Tích Cầm, Mạc Tây Cố cười lạnh một tiếng, tiếng cười đó như là đang châm chọc Tô Tích Cầm.
Mạc Tĩnh Hàn đi theo thấy Mạc Tây Cố, lẩm bầm: "Bây giờ bảo con về nhà một chuyến thật không dễ dàng gì."
Vẻ mặt Mạc Tây Cố vô vị, ngồi xuống sô pha, chỉ nhìn Tô Tích Cầm dẫn Mạc Cẩm Thiên bước qua trước mặt anh ta.
"Bố, con dẫn Cẩm Thiên ra vườn một lát." Trước khi đi, Tô Tích Cầm nói với Mạc Tĩnh Hàn.
Sau khi hai mẹ con rời đi, sắc mặt Mạc Tĩnh Hàn tái đi, mở miệng liền ra lệnh.
"Từ nay về sau, cắt đứt với đám phụ nữ bên ngoài cho bố."
Mạc Tây Cố cười lạnh một tiếng: "Những thứ này không phải là bố dạy con sao?"
"Rầm." Mạc Tĩnh Hàn đột nhiên vỗ lên mặt bàn, trợn mắt mà nhìn, gầm lên.
"Thằng con trai trời đánh."
Mạc Tây Cố xem nhẹ lửa giận của bố mình, cười lạnh: "Bố, đây đều là những điều con học được từ bố cả, kỳ thật hiện tại con nghĩ lại, đàn ông đơn giản đều sống như vậy, hơn nữa cuộc sống như vậy quả thật là một loại hưởng thụ của cuộc sống."
Mạc Tĩnh Hàn nghẹn lời không nói lên được gì, chẳng lẽ đây là báo ứng hay sao?
Ngoài vườn, Tô Tích Cầm nhìn Mạc Cẩm Thiên đang cúi đầu phía trước, cô cảm thấy được thằng nhóc kia có chút không vui.
"Mạc Cẩm Thiên, con sao vậy?"
"Đâu có ạ! Con chỉ cảm thấy bố rất ghét con." Mạc Cẩm Thiên bĩu môi nhỏ nhắn, bộ dáng đáng thương.
Tô Tích Cầm dừng chân, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Không có đâu, có thể là tâm trạng của bố con không tốt thôi."
Đôi mắt to đen láy của Mạc Cẩm Thiên chăm chú nhìn Tô Tích Cầm, nhưng trong đó lại lóe lên chút nghi vấn.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi Tô Tích Cầm vang lên, cô buông Cẩm Thiên ra, lấy điện thoại ra, xem số trên màn hình là một số xa lạ, cô dừng lại một lát, sau đó ấn nút nghe.
"Tô tiểu thư, xin chào, tôi là Thiệu Chính Dương." Một giọng nói êm dịu chảy vào màng nhĩ của cô.
Cô nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong đầu, vài giây sau, nhớ ra người này, liền nói: "Luật sư Thiệu, xin chào."
"Trí nhớ của Tô tiểu thư tốt thật đấy."
"Luật sư Thiệu là luật sư vàng của thành phố S, muốn không nhớ cũng khó, có phải đã xong chi phí xe không?"
Điều Tô Tích Cầm có thể nghĩ đến chính là việc này, bằng không, Thiệu Chính Dương không có khả năng tìm cô.
"Tiếp xúc với một người thông minh như Tô tiểu thư thật sự là sảng khoái, đúng vậy, đã biết chi phí xe, tổng cộng mười hai vạn."
Tô Tích Cầm nghe thấy mười hai vạn, trong lòng có vạn con ngựa sáo chạy, đây là quỷ gì vậy, mười hai vạn cô có thể mua một chiếc xe mới luôn đó.
"Tô tiểu thư, chi phí có hơi lớn, nhưng chiếc Bentley của Bạch tứ gia kia là phiên bản giới hạn, phụ tùng thay thế đương nhiên cao, cho nên hy vọng cô có thể hiểu cho chút."
"Nhưng mà, tôi cũng cảm thấy để cô phải gánh hết toàn bộ chỗ chi phí này có chút quá đáng, không bằng như vậy đi, chúng ta lại gặp mặt thương lượng một lần nữa, cô thấy thế nào?" Thiệu Chính Dương nói.
Tô Tích Cầm đương nhiên không có khả năng trả hết, nhưng nghĩ đến lúc ấy cô đã nói là cô sẽ chịu toàn bộ, trong lòng có chút vật lộn.
Có lẽ bên kia nhận ra sự vùng vẫy của cô, liền nói: "Tô tiểu thư, kỳ thật tai nạn này cũng không thể đổ hết tất cả vào lỗi của cô, hiện tại chúng ta ngồi xuống từ từ bàn bạc lại chút, vừa rồi tôi cũng nói chuyện này với Bạch tứ gia rồi, cậu ấy cũng cho rằng như vậy."
Tô Tích Cầm suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này nên ngồi xuống thảo luận lại, nên đồng ý.
Thời gian thương lượng đặt vào buổi chiều, Tô Tích Cầm nghĩ ăn cơm trưa xong sẽ rời đi ngay.
...
Tô Tích Cầm dẫn Túi Sữa Nhỏ nắm mấy quả ổi trong tay trở lại phòng khách, Mạc Tĩnh Hàn và Mạc Tây Cố hai người đang ầm ĩ mặt đỏ tai hồng.
"Hôm nay, con cố ý không đi xã giao với khách hàng để tới đây, không phải là muốn tới nghe giáo huấn, nếu như ăn cơm thì chúng ta ăn cho ngon lành, con nếu như không phải thật lòng muốn gọi con tới ăn cơm, vậy con còn có việc phải bận."
Dứt lời, vẻ mặt âm lãnh đi về phía cửa.
Mạc Tĩnh Hàn vốn đã tức xông lên não, hành vi này của Mạc Tây Cố hoàn toàn là đổ thêm dầu vào lửa, lửa bốc càng mạnh, ông ta đưa tay cầm lấy chén trà trên bàn, ném tới phía cửa, nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, Tô Tích Cầm vừa mới bước vào phòng khách, chén trà bay tới trước mặt, đập trúng vào trán cô.
Trên trán Tô Tích Cầm đột nhiên có máu đỏ chảy xuống, sau đó, cô nghe thấy một tiếng.
"Mẹ."
Tiếng kêu kinh hoảng đến từ Mạc Cẩm Thiên.
Thứ bảy, Bạch Diễn Sâm đến bệnh viện thăm người, lúc đi qua hành lang cấp cứu, ánh mắt quét phải một bóng dáng nhỏ, bước chân không tự chủ được dừng lại.