Tô Tích Cầm: "Bạc tổng, anh xem cần thay đổi gì không."
Bạc Đình Xuyên nheo mắt nhìn bản thảo thiết kế, im lặng một lúc rồi nói: "Mái vòm này của cô làm bằng chất liệu gì?"
Tô Tích Cầm mím môi nói: "Anh Bạc, mọi thứ đều được làm bằng ngọc lục bảo, anh có thể tìm một viên đá tốt để mài nó." Tô Tích Cầm nói.
Bạc Đình Xuyên nói: "Như vậy, thiết kế của cô tương đối đáp ứng yêu cầu của tôi, nhưng tôi cảm thấy mấy thứ này quá đơn giản, tôi cần một thiết kế có thể phản ánh ý nghĩa lịch sử rầm rộ hơn nữa."
Tô Tích Cầm cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc, "Bạc tổng, nếu đã như vậy, tôi sẽ trở về suy nghĩ lại rồi lập một kế hoạch mới."
Bạc Đình Xuyên đặt bản thảo thiết kế trước mặt cô và nói: "Vậy làm phiền cô rồi."
Cô khẽ gật đầu, sau đó trầm ngâm hỏi: "Bạc tổng, anh thích tác phẩm nào nhất trong bộ sưu tập?"
Bạc Đình Xuyên đặt hai bàn tay lên trán: "Tôi thích nhất là "nộ phóng" của dì tôi."
"Nộ phóng" là tác phẩm đầu tay của Nguyễn Oản, đồng thời cũng là tác phẩm đầu tiên do Bạc Đông Anh tạo ra, tuy một số chi tiết kỹ xảo còn non nớt nhưng lại đậm nét, tươi sáng, thể hiện rằng nghé mới sinh không sợ hổ, là đại diện của hai người mới trong ngành này và có một loại tinh thần đổi mới.
Tô Tích Cầm trầm ngâm gật đầu, có lẽ cô đã hiểu một chút về khẩu vị của Bạc Đình Xuyên rồi, và có thể nắm bắt tốt phương hướng thiết kế lần này của cô hơn.
Cô ở lại Bác Đạt đến ba giờ ba mươi, vì Bạc Đình Xuyên có cuộc họp nên Tô Tích Cầm cũng rời đi.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Bạc Đình Xuyên, vẫn còn một thời gian nữa mới đến giờ đón con, Tô Tích Cầm hẹn Đường Tịch ra Danh Điểm uống cà phê, cô một bên gọi điện một bên đi về phía thang máy, có thể là tất cả tâm tư của cô đều đặt trên điện thoại nên không để ý rằng vẫn còn người trong thang máy chưa có đi ra, vừa mới bước vào cửa thang máy, một bóng người đột nhiên đυ.ng phải cô, túi hồ sơ trên tay rơi xuống đất.
“Cô gái, thật xin lỗi, tôi nhất thời không thấy cô đi vào, tôi nhặt giúp cô.” Đột nhiên, một giọng nữ dịu dàng lọt vào tai Tô Tích Cầm.
Một giây kế tiếp, người phụ nữ áo hồng nhạt hướng cửa thang máy ngồi xổm xuống, đưa tay bắt đầu nhặt đống tài liệu vương vãi, Tô Tích Cầm cũng không đánh giá người phụ nữ này quá nhiều, sau đó ngồi xổm xuống cùng nhau nhặt lên.
"Cô gái, của cô đây." Người phụ nữ đem túi văn kiện nhặt được đưa cho Tô Tích Cầm.
Cô đưa tay đón lấy chiếc túi trong tay người phụ nữ, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn!”
"Là do tôi đi nhanh quá, không chú ý tới cô đang tiến vào."
Nghe thấy giọng nói thoải mái này, Tô Tích Cầm cuối cùng cũng đặt tầm mắt lên khuôn mặt của người phụ nữ, khuôn mặt của người phụ nữ là khuôn mặt hình trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn, lộ ra ánh sáng nhu hòa, lông mày màu nhạt rất tự nhiên. đôi mắt to đen láy dưới hàng lông mi dài, tuy đã có tuổi nhưng vẫn trong trẻo, sáng ngời khiến người ta khó quên.
Bà mặc một chiếc váy chữ A cổ điển bằng vải cotton màu hoa sen, thể hiện khí chất quý phái của bà, trên chân bà là một đôi giày da mũi tròn bằng phẳng, nhìn sơ qua chắc cao khoảng một mét sáu ba.
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, Tô Tích Cầm có một cảm giác yêu mến không thể giải thích được, không phải vì vẻ đẹp của người phụ nữ trung niên, mà vì khí chất lãnh đạm và tách biệt toát ra từ người phụ nữ, cùng với đôi mắt dịu dàng, khiến cô nhìn thấy rất thoải mái.
Người phụ nữ trung niên cũng đang nhìn Tô Tích Cầm, nhìn thấy Tô Tích Cầm, đôi lông mày tự nhiên của bà không tự chủ cau lại, trong đôi mắt to trong veo hiện lên một tia kinh ngạc khó giải thích được.
Hai người đều không nói lời nào, nhìn nhau, trong lòng dâng lên một tia hỗn loạn.
Cuối cùng, Tô Tích Cầm tránh sang một bên và mỉm cười với người phụ nữ: "Cô à, cô không sao chứ!"
"Không có chuyện gì, cô cũng không có bị sao nhỉ!" Người phụ nữ lấy lại tinh thân cũng thân thiết hỏi Tô Tích Cầm một câu.
“Không có chuyện gì.” Cô mỉm cười.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động của Tô Tích Cầm vang lên lanh lảnh từ trong túi xách, cô vội vàng cúi đầu, đặt túi văn kiện trong tay xuống đất, lấy ra chiếc điện thoại đang vang lên trong túi.
Khi nhìn thấy dãy số trên màn hình, khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhấn nút trả lời rồi áp vào tai.
"Alo."
"Em chuẩn bị trở về, tối nay anh có tiệc xã giao sao! Ừm, vậy em đi đón con."
"Đừng uống nhiều."
“Bây giờ em còn đang ở bên ngoài đó?” Đột nhiên, cô hạ giọng, liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên vẫn đứng đó, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng.
"Buổi tối nói sau, em cúp đây."
Cô lấy điện thoại di động bên tai xuống, nhét lại vào túi, sau đó khom chân, lại nhặt túi lên, cúi đầu chào người phụ nữ trung niên, sau đó lướt qua bà rời đi.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng của Tô Tích Cầm và thì thầm: "Con bé thật giống chị..."
...
Tô Tích Cầm lái xe đến quán cà phê Danh Điển, cô vừa đến cửa thì Đường Tịch cũng vừa lúc tới đó, hai người gặp nhau ở cửa.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, trong mắt Đường Tịch xuất hiện lên một bóng người, khóe miệng cô ấy hiện lên một nụ cười ranh mãnh, nhìn người vừa đi vào, liền nói với Tô Tích Cầm: "Tô Tô, kia không phải em của cậu sao? Thật là oan gia ngõ hẹp nha!"
Tô Tích Cầm quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy, liền thấy Tô Tích Tuyết mặc áo voan có cổ lá sen màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần bò bó sát, mái tóc dài gợn sóng xõa ngang vai. che mặt, người phục vụ dẫn cô ta đi về phía trước.
"Sao cô ta lại tới chỗ này?"
Tô Tích Cầm cau mày: "Tớ không biết, tới nghe nói cô ta sẽ kết hôn với Mạc Tây Cố à?"
Đường Tịch nghe xong, như là nghe được chuyện cười lớn gì: "Bọn họ thật sự là không biết xấu hổ."
Những gì Tô Hoa Âm nói vang lên trong đầu Tô Tích Cầm, đôi mắt giấu dưới hàng mi, khuôn mặt cô lộ vẻ tối tăm. Khi Đường Tịch nhìn thấy điều này, tâm lý bênh vực kẻ yếu đột nhiên trỗi dậy, cô ấy đứng dậy: "Đi, mình trút giận cho cậu, ngay cả chồng của chị cũng muốn câu dẫn, mình thật muốn muốn xem một chút đây là loại đàn bà gì."
Dứt lời, Đường Tịch từ chỗ ngồi đứng lên, đi về phía Tô Tích Tuyết với vẻ mặt tức giận.
Tô Tích Tuyết đặt một ghế lô, Đường Tịch thuận thế đi qua, Tô Tích Cầm đi theo sau, thực ra cô rất muốn hỏi Tô Tích Tuyết tại sao lại làm như vậy, vì vậy cô không ngăn cản hành động của bạn cô mà đi theo đến đó.
Hai người đi vào, nhân viên phục vụ đang rót nước cho cô ta, nhìn thấy hai người tiến vào, còn tưởng rằng bọn họ đi cùng nhau, nên cũng không nhiều lời, nhưng Tô Tích Tuyết lại nhìn Đường Tịch, nhíu mày nói: "Cô là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, nhưng tôi biết cô là ai." Ngữ điệu Đường Tịch lười biếng mà lại buông lỏng, ở ghế lô yên tĩnh này lại lộ ra một cổ ý tứ khác.
Tô Tích Tuyết nhìn Đường Tịch, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lạnh lùng: "Chó điên từ đâu tới, cút ra ngoài."
Đường Tịch đi tới trước mặt cô ta, thân hình cân đối hoàn mỹ của cô ấy hơi dựa vào trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: "Hai chữ chó điên từ miệng cô nói ra ở cả thành phố S này nghe thật sự có một loại mỉa mai khác."
Bốp, “Giữ miệng sạch chút." Tô Tích Tuyết tức giận vỗ bàn, sau đó đứng dậy.
Đôi mắt với đường kẻ mắt đen dày đang hừng hực lửa, như thể muốn thiêu cháy Đường Tích trước mặt ở trước mặt cô ta thành từng mảnh.