Tô Tích Cầm thấy con trai bày bản mặt lưu luyến không muốn rời, vì thế thừa dịp giải lao cô kéo Túi Sữa Nhỏ ra hành lang ngoài phòng học, ngồi xuống mép lan can, hai tay cô ôm lấy vai cậu.
"Chúng ta đến đây con rất vui đúng không?"
Cậu gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Diễn Sâm đang đứng bên cạnh: "Hôm nay rất nhiều bạn học đều ghen tị với con, bởi vì hai người đều đến đây, còn bọn học chỉ có một, hoặc là bố hoặc là mẹ đến. Không có ai có bố mẹ cùng nhau tới."
Bạch Diễn Sâm nâng tay sờ vào đầu Túi Sữa Nhỏ: "Thế từ nay trở đi, chú với mẹ con đều đến cùng với nhau."
“Vậy chú phải nhớ kỹ nha, con nhất định sẽ đoạt hết thảy những thứ đã mất lúc trước’’. Trong mắt Túi Sữa Nhỏ lóe lên một loại ánh sáng khác.
Tô Tích Cầm cười nói: "Đứng nhất hay không đứng nhất đều không có gì quan trọng, chỉ cần có tiến bộ là tốt rồi."
Lúc này, trên sân thể dục có những lớp khác đang chơi trò chơi bố con, cưỡi ngựa lớn, Túi Sữa Nhỏ xuyên thấu qua khe hở trên lan can sắt thấy được, đôi mắt to tròn không chớp nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời có chút xuất thần, Tô Tích Cầm nhìn theo tầm mắt của con trai cô, thấy cảnh tượng trên thể dục, cô ngước mắt lên nhìn Bạch Diễn Sâm.
Bạch Diễn Sâm cũng nhìn thấy cảnh tượng trên sân thể dục, trong đầu liền vang lên những lời mà Túi Sữa Nhỏ đã từng nói là cậu chưa bao giờ được cưỡi ngựa trong quá khứ, lại bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ anh yêu, Bạch Diễn Sâm đã vươn tay nắm lấy tay của cậu bé rồi dắt đi.
“Đi, chúng ta cũng đi cưỡi ngựa đi.’’
Túi Sữa Nhỏ nghe vậy, kinh ngạc mở to hai mắt: "Thật sao?"
“Mau lên, nếu không bọn họ sẽ rời đi.” Bạch Diễn Sâm tiến lên một bước, cái chân ngắn của Túi Sữa Nhỏ cũng đi theo sau.
Tô Tích Cầm đứng dậy, cũng đi theo qua đó. Khi Bạch Diễn Sâm đến sân thể dục, đầu tiên anh cùng với giáo viên trao đổi một chút, được sự đồng ý của giáo viên, Bạch Diễn Sâm đã bế cậu bé lên vai, sau đó dặn dò cậu.
"Tự mình ôm chặt, chú đi ném bóng rổ vào rổ."
Bàn tay nhỏ đầy thịt nhanh chóng ôm chặt đầu Bạch Diễn Sâm: "Được, con ôm chặt rồi."
Sau đó Bạch Diễn Sâm đi lấy bóng rổ rồi gia nhập vào trận đấu, cho tới bây giờ cậu bé chưa bao giờ được cưỡi ngựa lớn, ngồi ở trên vai Bạch Diễn Sâm, cậu chỉ cảm thấy thật cao, cảm giác thật tuyệt vời, cậu hét lên một cách đầy phấn khích.
"Bạch Bạch, cố lên."
Với sự hỗ trợ của con trai anh, Bạch Diễn Sâm đã ghi bàn cú ném ba điểm.
“Oa, cú ném ba điểm này quá đẹp.” Một số phụ huynh không khỏi trầm trồ.
"Bạch Bạch, chú thật lợi hại!" Túi Sữa Nhỏ hất cằm lêи đỉиɦ đầu của Bạch Diễn Sâm, hai tay ôm chặt lấy cằm anh, tư thế này không chỉ giúp cậu không bị ngã sấp xuống lúc Bạch Diễn Sâm chạy mà còn giảm bớt trọng lực đè lên người Bạch Diễn Sâm.
"Ôm chặt." Bạch Diễn Sâm nói với con trai đang ở trên vai mình.
"Yên tâm, con sẽ ôm chặt chú, chú cứ ném của chú, một hồi nữa con nhất định sẽ là người đứng nhất." Đôi mắt cậu sáng lên, nhìn chằm chằm rổ bóng rổ ở phía xa.
Tô Tích Cầm đứng dưới bóng cây, nhìn hai cha con chạy xuyên qua đám đông dưới ánh mặt trời, hai cha con đều có vầng hào quang quanh đầu, rất chói mắt.
Bạch Diễn Sâm cao lớn đẹp trai, trên người toát lên sự trưởng thành của một người đàn ông ngoài ba mươi, ngồi trên vai anh là một cậu bé dễ thương xinh đẹp, đây là điều mà tất cả phụ nữ đều mơ ước, phụ nữ hy vọng rằng chồng mình sẽ rực rỡ lóa mắt, còn có một đứa con thông minh dễ thương, cuộc sống như thế này, quá hoàn hảo.
Vì vậy, ánh mắt của tất cả phụ nữ trên sân chơi đều nhìn chằm chằm vào hai cha con với ánh mắt ghen tị, cho nên vào lúc này, một cảm giác may mắn mà cô chưa từng cảm nhận được từ lòng bàn chân ùa vào tâm trí cô, thật may mắn, thật sự rất may mắn, Sau bao nhiêu thăng trầm, cô vẫn có thể gặp được bố ruột của con trai cô, được anh sủng ái, những điều tưởng như chỉ có trong mơ này nay lại xảy ra với cô trong thực tế.
Nhìn hai bố con ở phía xa xa, khóe miệng cô nở một nụ cười hạnh phúc.
Trên sân chơi, tiếng reo hò vang trời, Bạch Diễn Sâm ném từng quả bóng vào rổ, cơ hồ là một giây đè bẹp hết tất cả các bậc cha mẹ khác, Túi Sữa Nhỏ ôm Bạch Diễn Sâm là hét to nhất, mỗi khi Bạch Diễn Sâm vào rổ, cậu đều thốt lên : "Bạch Bạch, chú là nhất, Mặc Cẩm Thiên, mình cũng là nhất."
…
Kết thúc cuộc thi, Túi Sữa Nhỏ đã nhận được một giải thưởng nhỏ là con dấu in hình một con gấu, mặc dù cậu không phải lớp của cậu, nhưng giáo viên vẫn ngoại lệ trao giải thưởng cho cậu.
Cầm phần thưởng nhỏ trên tay, cậu bé dẫn bố mẹ lên lầu, vì chạy nắng nên những sợi tóc trên trán cậu bé ướt đẫm mồ hôi và bết lại với nhau nên khi đến cửa lớp, Tô Tích Cầm ngồi xổm xuống, lấy khăn thấm mồ hôi ở sau lưng cậu bé ra, lau mồ hôi trên trán cậu.
Cậu bé nhìn vào khuôn mặt đang nghe điện thoại của Bạch Diễn Sâm ở bên cạnh, đột nhiên cậu bé đẩy tay Tô Tích Cầm ra, sau đó vội vàng chạy vào lớp, "Cẩm Thiên, còn chưa lau mồ hôi xong mà!" Tô Tích Cầm kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu.
“Lát nữa con trở lại lau.” Cậu bé vừa chạy vừa hô, thanh âm còn phiêu đãng trong không khí, nhưng thân thể bé nhỏ đã không còn nữa.
Tô Tích Cầm bất lực lắc đầu đứng dậy, lúc này Bạch Diễn Sâm đã tắt điện thoại và quay sang nhìn cô, Tô Tích Cầm giơ tay lên, dùng khăn thấm mồ hôi trên tay lau mồ hôi cho Bạch Diễn Sâm: "Hôm nay thằng bé thật sự rất vui vẻ."
Người đàn ông nào đó cười khúc khích trước hành động dịu dàng của Tô Tích Cầm: "Anh sẽ bù đắp những gì mà cậu bé đã mất trong quá khứ, không thể để cho con trai của Bạch Diễn Sâm anh có chút tiếc nuối nào khi còn bé."
Động tác lau đột nhiên dừng lại, trong mắt cô lấp lánh nước: "Em thật sự rất vui."
Anh nhìn vào mắt cô, trong mắt hiện lên một tia sáng khác lạ: "Vui cái gì?"
Lúc này, Túi Sữa Nhỏ cầm một cái khăn lau sạch chạy tới, đứng ở trước mặt Bạch Diễn Sâm, giơ bàn
tay nhỏ bé lên: "Bạch Bạch, con lau mồ hôi cho chú nhé."
Bạch Diễn Sâm kinh ngạc nhìn cậu bé, khuôn mặt trắng nõn non nớt của cậu bé có chút ửng hồng, hàng mi dài còn đọng nước, đôi mắt to sáng ngời đầy vẻ háo hức.
Bạch Diễn Sâm ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: "Con còn tức giận sao?"
Cậu bé phồng má, chớp chớp mắt nói: “Con tha thứ cho chú vì đã giúp con thắng mấy trận đấu hôm nay.”Nói xong cậu cầm khăn tay nhỏ của cậu cố gắng lau mồ hôi trên trán anh.
Tô Tích Cầm nhìn hai bố con, hiểu ý mỉm cười, trên thực tế, các hoạt động giữa bố mẹ và con cái tốt hơn bất kỳ loại trao đổi nào.
…
Vào buổi chiều, Tô Tích Cầm mang bản thảo mà cô vừa hoàn thành đến Bác Đại, sau khi nhìn thấy tác phẩm của cô ấy, khuôn mặt của Bạc Đình Xuyên trở nên nghiêm túc.
Thấy vậy, Tô Tích Cầm giải thích: "Thiết kế của tôi là sự tổng hợp của tất cả các quá trình từ khi tạo ra Bác Đại cho đến quy mô phát triển của hiện tại."
“Đây là hình dạng của một ngọn núi.” Tô Tích Cầm giải thích bản thảo thiết kế.
"Thật ra mấy thiết kế sư của công ty chúng tôi cũng từng thiết kế ra loại kiểu dáng này nhưng cá nhân tôi không thích lắm, đỉnh núi này của cô lại có khác ý tứ."
Bạc Đình Xuyên cầm bản thảo, nheo mắt nói.