Cánh cửa văn phòng giám đốc Mạc thị bị đẩy ra lúc chín giờ, một bóng người đi về phía ghế giám đốc rồi dừng lại trước ghế giám đốc, Mạc Tây Cố đang ngồi trên ghế giám đốc phê duyệt các công văn ngẩng đầu lên, thấy người tới, anh ta cay mày một chút: "Sao hôm nay ông lại ở đây?"
“Đi xem công ty sứt mẻ gì chưa?” Vẻ mặt Mạc Tĩnh Hàn lạnh lùng.
Mạc Tây Cố không kiên nhẫn dừng bút trong tay, ngẩng đầu nói: "Nếu như ông tới đây kiếm chuyện, thì hiện tại tôi rất bận, không có thời gian phụng bồi."
Mạc Tĩnh Hàn tức giận đến mức khuôn mặt đều phồng lên, đôi mắt trợn tròn tức giận: "Bận, con bận như vậy, công ty có khá lên được không? Bố đã sắp xếp cho con một con đường rồi, nhưng con cứ làm lung tung lên, Mạc Tây Cố, tỉnh táo lại chút đi, Tô Tích Cầm đã là vợ của người khác rồi."
Mạc Tây Cố rút ra một điếu thuốc từ trên bàn, sắc mặt nghiêm nghị: "Ông tìm Bạch Diễn Sâm?"
"Đúng vậy, đứa bé là của Bạch Diễn Sâm, cho nên chúng ta đòi cậu ta bồi thường cũng là chuyện bình thường."
Khuôn mặt Mạc Tây Cố lạnh lùng, anh ta rít tàn thuốc,vẻ mặt mờ mịt.
Mạc Tĩnh Hàn nhìn ra suy nghĩ trong đầu của Mạc Tây Cố, liền lớn tiếng nói: “Tích Tuyết đã có con của con rồi, con đừng nghĩ ngợi gì nữa, trước hết cứ để Tích Tuyết sinh con, Tô Tích Cầm không đáng giá để anh lưu luyến.”
Mạc Tây Cố phun ra một hơi thuốc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, "Nhất định là ông bị Tô Hoài Âm thổi gió bên gối nhỉ, ông như vậy Phó Minh Hà không làm loạn sao?"
Mạc Tĩnh Hàn lập tức nghẹn lời, lườm Mạc Tây Cố: “Con đang nói bậy bạ cái gì vậy?” Khi nói chuyện, đồng tử của ông ta trợn to.
"Được rồi, chút tâm tư này của ông có thể gạt người khác chứ không gạt được tôi đâu, ông muốn làm chút chuyện gì để khiến Tô Hoa Âm hạnh phúc, nhưng đừng nghĩ dùng tôi để thực hiện điều đó."
Mạc Tĩnh Hàn tức giận đạp vào thành ghế sô pha: “Mặc kệ con có cưới Tô Tích Tuyết hay không, nhưng bố đã nhận đứa bé trong bụng con bé rồi, hiện tại Mạc thị gặp phải nguy cơ, bố không thể nhìn mồ hôi nước mắt của mình bị con phung phí như vậy được."
"Đừng quên, một nửa trong này cũng có mồ hôi nước mắt của mẹ tôi nữa. Nếu không có mẹ tôi, Mạc thị sẽ có ngày hôm nay sao, nói cái gì đến mồ hôi nước mắt ông?" Giọng nói Mạc Tây Cố ngang ngạnh đáp lại lời của Mạc Tĩnh Hàn.
Lửa giận trong lòng Mạc Tĩnh Hàn lúc này bùng lên, ông ta nâng bàn tay chai sần run rẩy chỉ vào Mạc Tây Cố: “Được, bố không nói chuyện này với con, con cũng đừng dây dưa với Tô Tích Cầm nữa, với lại chấm dứt hợp đồng với cô ta đi, bây giờ cô ta đã không có giá trị gì ở Thành phố S."
"Tôi không muốn Bạch Diễn Sâm giúp đỡ, ông không muốn khuôn mặt già nua này của ông, nhưng tôi còn muốn khuôn mặt này. Vợ tôi bị anh ta đoạt đi, tôi còn phải đi lấy lòng anh ta, nằm mơ."
"Con thật đúng là cố chấp, hiện tại đạo văn phát sinh, Tô Tích Cầm vốn là chiêu bài, hiện tại lại triệt để đánh nát danh hiệu của chúng ta, phụ nữ nhiều như vậy, không phải là không có cô ta thì không thể."
Mạc Tĩnh Hàn chống tay lên bàn lớn, vẻ mặt khó chịu.
"Nhưng mà tôi chỉ muốn cô ấy, được rồi, ông đừng lại ồn ào nữa, bây giờ tôi có việc bận, ông trở về đi!" Mạc Tây Cố trực tiếp đuổi người đi.
Mạc Tĩnh Hàn trầm Mạc một lúc, nghĩ một hồi nói: “Không phải con đã đồng ý lấy Tô Tích Tuyết rồi sao?”
"Cho dù bố có làm gì đi chăng nữa thì đứa bé cũng là của con."
Mạc Tây Cố ấn xuống tàn thuốc trong tay, đồng thời lạnh lùng trả lời: "Nhưng mà tôi không muốn đứa nhỏ này."
"Nếu con không muốn đứa trẻ này, bố sẽ lấy lại quyền lực của công ty, rồi tạo mối quan hệ tốt với Bạch Diễn Sâm."
Mạc Tây Cố cười lạnh hai tiếng: "Thu hồi? Làm sao thu hồi? Hiện tại công ty đều là tôi quản lý, trở về hảo hảo ngốc đi, nếu không tôi không thể bảo đảm lúc ông tuổi già có được hưởng thụ hay không đâu."
Khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Tĩnh Hàn trướng thành màu gan heo: “Con, đồ nghịch tử.”
Sau đó, văn phòng truyền đến một tiếng rầm.
…
Khi Tô Tích Cầm và Bạch Diễn Sâm đến trường, các phụ huynh khác cũng lần lượt đến, Bạch Diễn Sâm đặc biệt như thế, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, anh bước vào lớp với dáng người cao lớn, các giáo viên, học sinh và các phụ huynh khác đều sợ run một chút.
Tô Tích Cầm đi ở phía sau, mọi người nhìn một đôi kim đồng ngọc nữ, đều có cảm giác như là một giấc mơ.
"Thấy chưa, đó là bố tôi." Mạc Cẩm Thiên tự hào nói với những đứa trẻ khác bên cạnh.
"Oa, Mạc Cẩm Thiên, cậu thật sự có bố à,bố cậu thật đẹp trai nha!" Có người nhỏ giọng nói.
"Mạc Cẩm Thiên, bố cậu làm nghề gì? Chú ấy là minh tinh sao?"
“Đương nhiên không phải, bố tớ là tổng tài.” Cậu bé một bộ đắc ý nhìn nhìn mấy bạn nhỏ khác.
“Mạc Cẩm Thiên, tổng tài là cái gì, có thể ăn được không?” Một cô bé xen vào hỏi.
Mạc Cẩm Thiên: "..."
…
Tô Tích Cầm cũng rất ngạc nhiên khi thấy mọi người tôn trọng cô, nhưng Bạch Diễn Sâm lại quay sang mọi người với vẻ mặt lạnh lùng, cô kéo anh một cái: "Ý cười trên mặt."
Người nào đó cau mày liếc cô một cái: "Thật phiền phức."
"Hôm nay, chỉ có phụ huynh của Cẩm Thiên đều đến đây đầy đủ, những phụ huynh khác nên học hỏi từ họ. hai người họ đều đến để dạy cho con cái họ những bài học về cha mẹ và con cái, vỗ tay." Giáo viên ở trên bục giảng nói.
Sau đó là một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, Bạch Diễn Sâm cau mày, sau đó liếc xéo người phụ nữ bên cạnh.
"Sao lại thế này?"
Tô Tích Cầm đưa tay vén sợi tóc ra sau tai, mang theo một chút bỡn cợt nói: "Có lẽ là bởi vì chỉ có một trong hai phụ huynh tới?"
Bạch Diễn Sâm đã được hiểu phần nào, nhưng anh không nói gì, thay vào đó, anh tập trung lắng nghe những gì giáo viên nói ở trên bục giảng, sau khi nói một số chương trình học, chính là sự tương tác giữa bố mẹ và con cái, vẽ và chơi đô-mi-nô.
Gia đình ba người tụ tập lại với nhau, cậu bé vẽ một bức tranh phong cảnh trước tiên, sau đó là Bạch Diễn Sâm, và cuối cùng là Tô Tích Cầm, những cảnh vật được ghép lại với nhau để tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Túi Sữa Nhỏ vẽ một con cá vàng nhỏ, Bạch Diễn Sâm không mặn không nhạt nhìn cậu bé: "Có phải là cháu qua kích động chuyện tối hôm qua lấy được con cá vàng nhỏ hay không?"
Cậu bé cau mày: "Rốt cuộc chú có biết vẽ hay không?"
Bạch Diễn Sâm: "..."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Bạch Diễn Sâm bắt đầu vẽ, năm phút sau, Tô Tích Cầm dở khóc dở cười nhìn cuộn giấy vẽ.
Trên đó vẽ bức tranh Diệp Tề đưa con cá vàng nhỏ cho Túi Sữa Nhỏ, phải công nhận là anh vẽ rất giỏi, nhưng cô có một vấn đề, cô phải muốn vẽ cái gì đây?
“Sao anh không vẽ cái bể, rồi em vẽ nước?”
Bạch Diễn Sâm thực sự không nghĩ đến chuyện này, chỉ nghĩ đến cảnh tối hôm qua, anh ngước mắt lên, nhìn cô: "Em không thể vẽ?"
Tô Tích Cầm không còn cách nào khác là vẽ theo khuôn mẫu của con trai cô, may mắn là cô xuất thân từ trong hội họa nên việc vẽ đối với cô không khó, nhưng nét vẽ của cô không đẹp bằng Bạch Diễn Sâm.
Túi Sữa Nhỏ thấy bức tranh, vẻ mặt khó khăn nói: "Nếu như cô giáo nói con không nên nhận con cá vàng nhỏ của người khác thì con sẽ nói là chú nhất quyết muốn con phải nhận."
Bạch Diễn Sâm: "..."
Tô Tích Cầm che miệng cười.
Bức tranh đẹp nhất đương nhiên là gia đình của Mạc Cẩm Thiên, Mạc Cẩm Thiên đã giành được vị trí thứ nhất, khi giáo viên tuyên bố trên bục giảng, cậu bé đương nhiên là vô cùng hãnh diện, cảm thấy rất vui.
Buổi học giữa bố mẹ và con cái đã kết thúc, Túi Sữa Nhỏ kéo tay hai người không muốn buông.