Ngay khi Tô Tích Cầm nhìn sang, dáng người màu xanh nhạt kia cũng nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của cô.
Hiển nhiên, người màu xanh nhạt đang lắc lư giật mình một chút, nhưng chốc lát sau bên kia thu lại ánh mắt, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Dáng người màu xanh nhạt kia chính là Tô Tích Tuyết, người bên cạnh Tô Tích Tuyết không phải ai khác, chính là Bạch Diễn Sâm, bước chân của Bạch Diễn Sâm cũng rất nhanh, ánh mắt không nhìn về phía Tô Tích Cầm, thẳng đến khi bóng dáng hai người rời đi, cô mới thu hồi ánh mắt.
Ăn cơm trưa xong, Tô Tích Cầm và Trương Tịnh ai về nhà nấy, không quay lại Trác Thịnh, tuy có chút hoài nghi về việc Tô Tích Tuyết và Bạch Diễn Sâm đi cùng nhau, nhưng nghĩ đến chuyện Tô Tích Tuyết đã đoạn tuyệt quan hệ này với cô, cô cũng không đoán thêm nữa.
Đối với Bạch Diễn Sâm, cô nghĩ hẳn là cũng coi trọng Tô Tích Tuyết đi! Dù sao Tô Tích Tuyết có thể lên giường với Mạc Tây Cố, đối với loại đàn ông như Bạch Diễn Sâm làm sao có thể bỏ qua?
* * *
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến thứ bảy, Tô Tích Cầm không nhắc tới chuyện trở về dinh thự Mạc gia với Mạc Tây Cố, hai người đã đâm thủng lớp giấy duy trì hiện tượng giả tạo kia, cuối cùng cũng không tiếp tục được thái độ vô vị trước kia, cô một mình đưa con trai đến dinh thự.
Tô Tích Cầm cầm hoa quả đã mua, dắt đứa nhỏ đi về phía cửa dinh thự.
Tô Tích Cầm bước vào cửa lớn, người giúp việc nhận lấy hoa quả trong tay cô: "Thiếu phu nhân, cô về rồi, tiểu thiếu gia lại cao lên rồi nè."
"Lão gia ở nhà chứ!" Tô Tích Cầm mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, cất bước, dắt con trai đi vào nhà.
"Biết tiểu thiếu gia sẽ về, lão gia không đi đâu cả, luôn ở nhà, dặn người làm nấu cơm." Trên mặt người giúp việc lộ ra nụ cười ôn hòa, đi theo một bên.
Tô Tích Cầm mỉm cười, Mạc Cẩm Thiên ở bên cạnh nghe thấy đồ ăn, ngửa khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm lên, đôi mắt to trong suốt giống như sao, lóe lên, tiếng bé sữa hỏi: "Ông nội làm món gì ngon vậy ạ?"
Người giúp việc cười: "Là bánh trái cây mà tiểu thiếu gia thích ăn nhất, còn là vị dâu tây."
"Là bác Trần làm ạ?" Mạc Cẩm Thiên nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy."
Tròng mắt đen của Mạc Cẩm Thiên ánh lên vẻ vui mừng, trên mặt vui sướиɠ, không biết đang tính toán cái gì?
"Tích Cầm và Cẩm Thiên về rồi đấy à?" Vừa bước vào phòng khách, tiếng của người đàn ông ôn hòa đã truyền đến.
"Ông nội." Mạc Cẩm Thiên thấy Mạc Tĩnh Hàn đi ra thì hô một tiếng.
"Ài, mau tới đây nào." Vẻ mặt Mạc Tĩnh Hàn vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu nhóc kia.
Túi sữa nhỏ đi về phía Mạc Tĩnh Hàn, bình thường, Mạc Tĩnh Hàn đối với Túi Sữa Nhỏ vô cùng tốt.
Tô Tích Cầm nhìn Mạc Tĩnh Hàn, chào: "Bố."
Mạc Tĩnh Hàn đang âu yếm cháu trai, ngẩng đầu lên: "Tích Cầm mau ngồi đi!"
"Tích Cầm về rồi đấy à." Phía sau truyền đến một giọng nói mềm mại.
Tô Tích Cầm quay đầu, là vợ sau của Mạc Tĩnh Hàn, Phó Minh Hà.
Bà ta mặc một chiếc váy dài bó sát người màu tím, làn da càng thêm trắng rõ, tóc búi lên tùy ý, bên tai thả tự nhiên vài sợi tóc mỏng, lộ ra vẻ quyến rũ tao nhã, tuyệt không giống như người sắp năm mươi tuổi, ngược lại giống thiếu nữ mới bốn mươi hơn.
Tô Tích Cầm vẫn là hướng phía bà ta gật đầu.
Mạc Tĩnh Hàn không bao giờ cô đơn, cho dù mẹ cô đã rời đi, ông ta cũng sẽ nhanh chóng tìm một người phụ nữ có sắc đẹp không tệ để thay thế.
Phó Minh Hà đi tới, duy trì nụ cười trước sau như một của bà ta, nói.
"Nào, ngồi đi."
Tô Tích Cầm nhìn bà ta, cụp mắt lại, ngồi xuống sô pha.
Sau đó bà ta nhìn về phía Mạc Cẩm Thiên, cười: "Cẩm Thiên lại cao lên rồi."
Mạc Cẩm Thiên nhìn sang, phồng mồm hô một tiếng: "Bà dì."
Sau đó, Mạc Tĩnh Hàn mang ra một đống đồ chơi, Túi Sữa Nhỏ đặt hết tâm tư chuyên chú vào đống đồ chơi, sau đó, Mạc Tĩnh Hàn gọi Tô Tích Cầm.
"Tích Cầm, con đến phòng sách với bố."